Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Alytus
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Dương Quý nằm trong lòng anh mơ màng buồn ngủ. Nếu đã muốn ở bên người đẹp thì đương nhiên phải đối mặt với những vấn đề kia rồi, và cũng tất nhiên phải đứng trên cùng một chiến tuyến với anh, tiêu diệt kẻ địch, “Em khó khăn lắm mới tóm được anh, sao có thể để kẻ khác cướp đi được.” Dương Quý ngáp một cái nói.Adrian hận không thể nuốt luôn cậu vào bụng. Anh biết việc mình ở bên Dương Quý sẽ là một nhược điểm trong mắt những kẻ có dụng tâm bất chính. Dù phải kéo người yêu vào trong cơn bão nhưng Adrian cũng không hối hận.Anh không thể vì một vài nguy hiểm chưa biết rõ mà từ bỏ quyền lợi được yêu thương. Con người rồi đều sẽ phải chết, nhẽ nào lại vì lý do đó mà ngừng ăn ngừng sống sao. Biện pháp là do con người nghĩ ra. Anh tin mình có khả năng giải trừ mọi mối nguy, và cũng tin cuộc đời này có nhiều điều tốt đẹp hơn xấu xa. Ít nhất việc Dương Quý xuất hiện đã chứng mình điều đó.“Ngủ nào, ngủ nào, cừu con của anh.” Adrian ôm Dương Quý hôn rồi lại hôn, không ngừng thủ thỉ lời ngọt ngào.Còn Dương Quý ư, cậu đang nghĩ mấy người lúc trước có ý đồ “bắt nạt” Adrian, cuối cùng đã đi đâu rồi? Sẽ không tới làm phiền anh nữa chứ? Không chờ cậu nói ra được những nghi vấn trong lòng thì đã không chống cự nổi lời thôi miên của thần Ngủ, lim dim thiếp đi trong lòng Adrian.Hôm sau khi trời vừa hửng sáng, Adrian và Dương Quý đã dọn dẹp lều bạt. Trong ba lô của Dương Quý có đồ ăn và nước uống. Tuy trong tủ lạnh không có thực phẩm tươi nào nhưng bánh mì là món nhà nào cũng phải có, nên dù đồ không có nhiều nhưng nếu hai người ăn tiết kiệm thì vẫn có thể cầm cố được ba ngày.Hai người xử lý xong bữa sáng liền tiếp tục chuyến hành trì. Đêm qua Dương Quý bị anh kéo đi nên không quan sát kỹ khung cảnh xung quanh. Ánh sáng ban ngày vừa đủ. Cậu phát hiện tuyến đường Adrian đi không giống bình thường.Cách Adrian tìm đường không dựa vào la bàn, cũng không có đánh dấu gì ở những cây cối xung quanh. Dương Quý đi theo anh một lúc lâu mới biết anh đại khái là dựa vào vị trí của một vài loài cây để phán đoán phương hướng.Cậu nói ra suy đoán của mình, thì nhận được câu trả lời khẳng định của Adrian, “Nhưng em không rõ, mấy cây này đều giống nhau như vậy sao anh phân biệt được?”“Dãy núi này được bao phủ bởi quần xã sinh vật Taiga[1], đa phần đều là cây vân sam[2] và lãnh sam[3]. Cây thông đỏ[4] và cây trắc bách diệp[5] rất giống hai loại cây này. Khi trồng chúng xen kẽ nhau, nếu không phải người có hiểu biết về thực vật thì sẽ không nhìn ra được điểm khác biệt.” Adrian xoa thân cây cao lớn đáp.“Vậy nếu là người am hiểu thì sẽ dễ dàng phát hiện ra sao?” Dương Quý tiếp tục hỏi.“Thế nên, ở mỗi điểm rẽ anh đều trồng cả những hướng xung quanh nữa. Trong ba, bốn lựa chọn đó chỉ anh biết nên đi hướng nào.” Adrian nói cho Dương Quý biết. Điểm rẽ bí mật như này còn vài chỗ nữa, chia ra nhiều khu gây nhiễu loạn, dễ làm người ta lạc đường.“Mấy cây này đều do anh trồng sao?” Dương Quý kinh ngạc hỏi. Mấy cây này trông rất to lớn, tuổi cây ít nhất cũng phải hơn mười năm rồi. Quả vậy, Adrian bảo những cây này do anh bắt đầu trồng từ năm mười lăm tuổi, có cả ông Green cũng tới giúp, sau đó lần lượt thêm một vài cây khác.Trên đường Dương Quý cũng ngửi thấy vài mùi lạ, đa phần là bạc hà dại, còn vài loài thực vật nặng mùi khác. Không cần nói, đây cũng là do Adrian làm ra, chủ yếu để nhằm vào chó săn theo dấu.Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenii.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.