Âm Duyên Kết

Chương 45: - Manh mối


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Âm Duyên Kết

Chương 47 - Manh mối (Thượng)

Quá ngọ, thời tiết ấm, Tiểu Diên ngâm nga một ca khúc, tâm tình không tồi quét sân. 

 

Viện này đã lâu không đón khách. Nhiều ngày nay, có khách quý từ Bùi gia tới dự tang lễ tiểu thư vào đây ở. Những đóa hoa bị gió thổi rơi xuống con đường đá. Gió nhẹ mát mẻ. Nơi nơi đều có thể nghe thấy hơi thở của mùa xuân. 

 

Quét một lúc, Tiểu Diên ngừng tay, nhìn quanh bốn phía rồi đưa tay lau mồ hôi trên trán; nghĩ tới chuyện trong khoảng thời gian này, trong lòng nàng nảy lên một ít cảm khái. 

 

Mặc dù tiểu thư đã qua đời, thi thể còn ở linh đường Kỷ phủ, nhưng Tiểu Diên luôn cảm thấy chuyện xảy ra quá đột ngột đến nỗi thấy có gì đó không đúng. Nàng vẫn còn cảm giác được tiểu thư tồn tại, như có thế nhìn thấy bóng hình xinh đẹp thướt tha ấy sẽ đi ra ở những khúc quanh của Kỷ phủ. 

 

Tiểu thư tốt như vậy, như thế nào đã mất rồi... Tiểu Diên lắc đầu, cảm thán nói một câu: hồng nhan bạc mệnh.

 

Đang xuất thần, bên tai bỗng nhiên truyền đến tiếng gọi. Tiểu Diên ngẩng đầu nhìn theo tiếng, liền thấy cánh cửa đằng đó mở một bên, một khuôn mặt thanh lệ lộ ra. Tiểu Diên vừa nhìn đã nhận ra đối phương là khách quý được đồn đãi ở viện này trong thời gian gần đây - Bùi tứ thiếu phu nhân. Trước khi Bùi tứ thiếu phu nhân vào ở, mấy hạ nhân cũng đã đồn với nhau rằng, vị nữ tử được âm hôn với Bùi tứ thiếu gia đã mất cũng đến Kỷ phủ. Nàng cùng chúng tỷ muội tò mò xem qua rồi, bởi vậy ấn tượng coi như cũng sâu. Bởi vì cách xa một khoảng cách, Tiểu Diên không xác định được đối phương có phải đang gọi mình hay không, nên chỉ vào mình, hô:

 

"Gọi nô tỳ ạ?"

 

Thấy Bùi tứ thiếu phu nhân gật đầu, Tiểu Diên mặc dù nghi hoặc nhưng vẫn buông chổi, đi qua. Đến gần cửa, Tiểu Diên thoáng nhìn sắc mặt Bùi tứ thiếu phu nhân hơi tái nhợt, trông tinh thần có vẻ không tốt, nàng ôn nhu hỏi:

 

"Không biết Bùi thiếu phu nhân có gì phân phó?"

 

Diệp Kết Mạn đỡ cửa, tay xoa thái dương, nhẹ giọng nói: "Thật ngại quá. Ta cảm thấy có chút không khoẻ, cô nương có thể mời đại phu đến xem giúp ta hay không?"

 

Tiểu Diên nghe vậy kinh ngạc, không hoài nghi gì vội vàng đồng ý: "Không thành vấn đề, nô tỳ đi ngay đây ạ. Bùi thiếu phu nhân nhẫn nại một lát nhé."

 

Nói xong, Tiểu Diên đang muốn ly khai, lại bị Diệp Kết Mạn gọi: "Đợi đã."

 

"Vâng?"

 

Diệp Kết Mạn mím môi, thấp giọng nói: "Ta không muốn để mọi người lo lắng, việc này cô nương có thể giữ bí mật được không?"

 

Tiểu Diên nghe đối phương yêu cầu cảm thấy có chút kỳ quái. 

 

Diệp Kết Mạn thoáng nhìn thần sắc nha hoàn, như hiểu được nàng suy nghĩ gì, mở miệng giải thích: "Cô nương có biết thân phận ta không?" Thấy nha hoàn trước mắt gật đầu, Diệp Kết Mạn lộ vẻ khó xử, tiếp tục nói, "Ta... thân phận ta ở Bùi gia tương đối đặc thù, lần này ra ngoài cùng hai vị thiếu gia, ta không muốn gây phiền toái cho họ."

 

Nghe vậy, Tiểu Diên giật mình, đồng tình nhìn Diệp Kết Mạn. Nàng gật đầu, hiểu rõ nói: "Nô tỳ biết rồi, Bùi thiếu phu nhân yên tâm, nô tỳ sẽ không kinh động người khác."

 

"Cám ơn." Diệp Kết Mạn mỉm cười nhìn Tiểu Diên, sắc mặt ôn nhu, "Làm phiền cô nương."

 

Tiểu Diên thấy thế trong lòng nổi lên hảo cảm đối với vị Bùi thiếu phu nhân này, cười đáp lại, rồi xoay người ly khai sân. Trong lòng thầm nghĩ: Bùi thiếu phu nhân là một người dịu dàng thân thiện, lại còn trẻ như vậy, mà vận mệnh trêu người quá. Thật đáng tiếc.

 

Nhìn nha hoàn rời đi, Diệp Kết Mạn hữu khí vô lực tựa vào cửa, bên tai truyền đến thanh âm quen thuộc của Kỷ Tây Vũ: "Sắc mặt thế này quả thật rất khó làm người ta hoài nghi."

 

Diệp Kết Mạn trầm mặc không nói gì. Lát sau nàng mới khép cửa lại, giương mắt nhìn Kỷ Tây Vũ đang ngồi ở bàn, không trả lời câu hỏi mà nói: "Đã làm theo lời ngươi nói."

 

Kỷ Tây Vũ nở nụ cười, thoáng nhìn Diệp Kết Mạn đứng ở tại chỗ không động đậy, lạnh nhạt nói: "Còn đang suy nghĩ lời ta nói? Có phải không thích nghe?"

 

"Không có, " Diệp Kết Mạn cúi đầu đáp. Nàng cũng không biết là có không thích nghe hay không. Dừng một chút, nàng bổ sung, "Ta chỉ là cảm thấy hơi mệt." Nói xong, Diệp Kết Mạn đi đến giường ngồi xuống, sắc mặt bình tĩnh, "Đợi lát nữa đại phu tới đây, ta sẽ hết sức diễn."

 

Kỷ Tây Vũ đảo mắt nhìn Diệp Kết Mạn, trầm mặc một lát, đột nhiên nói: "Thật ra, lúc nhỏ, bởi vì một vài nguyên nhân đặc thù, ta rất không được sủng ái. Là nhũ mẫu một tay nuôi ta lớn. Bà là người duy nhất ta thân cận. Ban ngày, ta cố gắng đọc sách học lễ nghi, thậm chí lúc còn rất nhỏ, buổi tối ta bắt đầu lén đọc chút thương sự. Một ngày chỉ ngủ được vài giờ. Tất cả đều là vì để làm cho mình không bị khi dễ. Sau khi lớn lên, khi người khác ở độ tuổi chơi đùa, ta đã dần quen được hoạt động thương sự lớn nhỏ của Kỷ gia. Đồng thời, ta bắt đầu ghi lại một số ý tưởng trong thương nghiệp, muốn dâng lên làm lễ vật tặng phụ thân vào đại thọ thứ năm mươi, hy vọng có thể làm người chú ý. Ta đã cho rằng ta đủ cẩn thận, chín chắn. Thật ngây thơ, thật buồn cười, " nói xong, Kỷ Tây Vũ cười tự giễu. "Sau vài ngày hoàn thành bút ký, ta kiềm chế không được sự kiêu ngạo ngu xuẩn đó, đem việc này nói cho nhũ mẫu, hy vọng được khích lệ. Nhưng kết quả của sự chờ đợi là căn phòng bị trộm, bút ký bị mất."

 

Nói đến đây, Kỷ Tây Vũ yên lặng nhìn Diệp Kết Mạn ở trên giường xoay đầu lại với thần sắc chấn động.

 

"Là... nhũ mẫu?"

 

Kỷ Tây Vũ híp mắt nhớ lại, rồi lại lạnh lùng: "Trên thực tế, nhũ mẫu chính là người người khác phái tới giám thị ta; cố ý thân cận ta, khi ta cô độc. Lẽ tất nhiên, cuối cùng, bút ký này được một ca ca của ta mượn hoa hiến phật."

 

Diệp Kết Mạn hoảng thần, nghi hoặc nói: "Nhưng... ngươi không phải Kỷ thiên kim sao? Mẫu thân ngươi lại là Đại phu nhân, sao có thể để mặc ngươi bị khi dễ?"

 

Kỷ Tây Vũ lại chỉ nhìn Diệp Kết Mạn thật sâu, không đáp mà là thản nhiên nói: "Ta nói chuyện này không phải vì cái gì cả. Cũng không cần nàng đồng tình. Ta chỉ là cho nàng biết, ta không phải không tin nàng. Ngược lại, hiện giờ ta đã đặt cược hết vào nàng, nàng là người duy nhất ta tin tưởng."

 

Tiếng nói vừa dứt, Diệp Kết Mạn dao động, ngẩng đầu nhìn Kỷ Tây Vũ. Thấy đối phương nói xong đã gom mắt, thần sắc như thường cúi đầu uống trà, không nói gì thêm.

 

Trong phòng vì thế mà lâm vào tĩnh lặng.

 

Diệp Kết Mạn đưa tay đè ngực, tiếng tim đập dưới lòng bàn tay hơi nhanh, mặt cũng hơi nóng theo.

 

Ước chừng một nén nhang, ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa, sau đó là truyền đến tiếng Tiểu Diên thanh thúy: "Bùi thiếu phu nhân có ở trong không ạ? Nô tỳ mang đại phu đến rồi."

 

Nghe vậy, Diệp Kết Mạn nhìn Kỷ Tây Vũ, đáp: "Cửa không khóa, vào đi."

 

"Chi nha" một tiếng, cửa phòng bị đẩy ra, thân ảnh Tiểu Diên hiện ra tại cửa. Chỉ thấy nàng cung kính nhường đường, nhỏ nhẹ nói: "Cố đại phu, mời."

 

Nghe nha hoàn nói, Diệp Kết Mạn đã hiểu đại phu lần này tới là ai. Tiểu Diên dứt tiếng, một thân ảnh màu trắng cao to hiện ra tại cửa. Chỉ thấy mặt mày nam tử sáng sủa, mũi cao, cười nhạt. Chống lại ánh mắt Diệp Kết Mạn, Cố đại phu gật đầu chào:

 

"Để phu nhân đợi lâu." Nói xong, hắn cất bước đi tới giường.

 

"Quả nhiên người đầu tiên mời đến là hắn." Diệp Kết Mạn nghe được lời bên tai nói thì hơi kinh hãi, dư quang thoáng nhìn Kỷ Tây Vũ không biết khi nào đã đứng lên, hiểu rõ nhìn Cố đại phu vào cửa. Diệp Kết Mạn hơi trầm ngâm. Khi nhìn đến thần sắc ngưỡng mộ của Tiểu Diên đi theo sau Cố đại phu thì giật mình.

 

Cố đại phu vẫn chưa ngồi lên giường, mà là đứng ở bên giường. Dược đồng đi theo hắn vào cửa đặt ghế sau lưng hắn. Cố đại phu lúc này mới ngồi xuống, nhìn qua mặt Diệp Kết Mạn dạo một vòng, ôn hòa nói:

 

"Phu nhân không thoải mái?"

 

"Ừ, " Diệp Kết Mạn gật đầu, nói, "nhiều ngày nay ngủ không ngon, lại thấy ngực hơi khó chịu, không có tinh thần làm gì cả."

 

"Vậy... xin phu nhân đưa tay ra cho tại hạ."

 

Diệp Kết Mạn theo lời vươn tay ra, nhìn Cố đại phu đề hai ngón tay đặt tại cổ tay của mình cảm thụ mạch đập. Tầm mắt nàng âm thầm chạy tới Kỷ Tây Vũ ở bên giường, theo lời đối phương đã dặn trước nói:

 

"Không ngờ Cố đại phu trẻ như vậy, không biết làm nghề y bao lâu rồi?"

 

Cố đại phu nghe vậy, vân đạm phong khinh cười: "Tại hạ kinh nghiệm nông cạn, làm nghề y chỉ mới được ba năm."

 

"Tuy Cố đại phu làm nghề y không lâu nhưng y thuật tốt ạ." Phía sau, Tiểu Diên nghe vậy nói. "Người lại thân thiện, ở Tô Châu thanh danh rất tốt nữa."

 

"Không dám, cô nương tán thưởng." Cố đại phu nói xong thu tay, hòa khí nói, "Phu nhân không có gì trở ngại, hẳn là khí huyết có chút hư nhược, điều dưỡng một chút là khỏe rồi. Tại hạ sẽ khai phương thuốc, cho nha hoàn đi theo bốc thuốc là được."

 

"Làm phiền. Ta cũng nghe nói Cố đại phu tuổi trẻ đầy hứa hẹn, " Diệp Kết Mạn nói theo. Ngay sau đó nàng nói: "Ta không biết có nên hỏi về bệnh tình hay không..."

 

Đang muốn đứng lên, Cố đại phu nghe vậy dừng lại, nói: "Xin tự nhiên."

 

"Trước đó vài ngày, một bằng hữu của ta từ bên ngoài trở về, không biết tiếp xúc cái gì mà tới ban đêm chẳng biết tại sao nổi mẫn khắp người. Cố đại phu biết vì sao không?"

 

Nghe Diệp Kết Mạn miêu tả, thần sắc Cố đại phu cũng không biến hóa mà còn thật sự trầm ngâm một lát, hỏi: "Không biết những chỗ nổi mẫn có bị ngứa không?"

 

Nhìn thấy phản ứng đối phương không có dị thường, Diệp Kết Mạn ngẩng đầu nhìn Kỷ Tây Vũ, thấy nàng lắc đầu, cũng hiểu Cố đại phu không xem bệnh cho Trữ Tâm. Nghe vậy, Diệp Kết Mạn ngập ngừng. Thấy Kỷ Tây Vũ không có ý bảo ngừng, đành phải tiếp tục hỏi: 

 

"Không biết nếu ngứa thì sao, không ngứa thì sao?"

 

"Phu nhân có điều không biết, " Cố đại phu giải thích, "hiện giờ là tiết ngày xuân, tỷ lệ nổi mẫn khá cao. Có vài người chạm chút phấn hoa đã bị như thế. Bất quá cũng không sao, qua một thời gian ngắn tự nhiên khỏi. Nhưng cụ thể không hỏi được đương sự tại hạ cũng không dám chắc chắn mà chỉ suy đoán."

 

"Thế có thể là trúng độc hay không?" Diệp Kết Mạn truy vấn. Dừng một chút, nàng bổ sung, "Không phải uống thuốc, mà là bị người hạ độc khi tiếp xúc. Nghe nói sẽ lây."

 

"Trúng độc?" Cố đại phu lặp lại, ánh mắt có chút khác thường nhưng ngại lễ nghĩa vẫn không nói gì. Trầm ngâm một lát, hắn đáp, "Bình thường, nếu tiếp xúc phấn độc thì sẽ lây. Da ngoại trừ sẽ nổi mẫn đỏ ra còn có dấu hiệu thối rữa đi kèm. Và rất ngứa."

 

"Thì ra là thế." Diệp Kết Mạn đắn đo không biết Kỷ Tây Vũ muốn làm gì, tầm mắt lại dời đi qua bên cạnh.

 

Lần này đối phương mở miệng: "Nàng hỏi thăm thử, ngày 12/3 hắn làm gì?"

 

Diệp Kết Mạn mặc dù nghi hoặc nhưng vẫn hỏi.

 

Cố đại phu nghe được vấn đề hiển nhiên có chút kinh ngạc, bất quá vẫn rất lễ phép nhớ lại một lát mới nói: "Ngày ấy, trừ buổi tối tại hạ phải ra ngoài chẩn bệnh thì ban ngày vẫn như ngày thường, ở dược đường xem bệnh. Không biết phu nhân hỏi làm gì?"

 

"Không có gì, chỉ tùy tiện hỏi thôi." Diệp Kết Mạn hàm hồ đáp. "Hi vọng Cố đại phu bỏ qua cho."

 

"Không sao." Cố đại phu lắc đầu nói. "Không biết phu nhân còn chuyện gì khác? Nếu không thì tại hạ đi khai phương thuốc cho phu nhân."

 

Diệp Kết Mạn điểm đầu, nói Tiểu Diên: "Làm phiền cô nương đi giúp một chuyến."

Chương 48 - Manh mối (Hạ)

Người lui ra rồi, Diệp Kết Mạn nhìn Kỷ Tây Vũ.

Kỷ Tây Vũ thuận thế ngồi lên giường, hơi thở lành lạnh như có như không.

"Không phải Cố đại phu?" Diệp Kết Mạn trầm ngâm một lát, mở miệng đánh vỡ trầm mặc.

Kỷ Tây Vũ nhìn Diệp Kết Mạn, nói: "Ừ, đại khái ta đã biết là ai."

Diệp Kết Mạn nghe vậy kinh ngạc, hỏi: "Ai?"

"Bây giờ chưa thể xác định, " mắt Kỷ Tây Vũ tĩnh mịch, bỏ lại một câu, "trước mắt phải tìm hiểu bệnh tình Trữ Tâm có giống lời Cố đại phu nói hay không."

Diệp Kết Mạn nhíu mày nói: "Ngươi... hoài nghi đại phu chẩn bệnh cho Trữ Tâm cũng có vấn đề?"

"Đúng thế." Kỷ Tây Vũ gật đầu. "Ta đã cảm thấy kỳ quái. Bản lĩnh Trữ Tâm ta rõ ràng nhất. Nàng là người tập võ, mặc dù tâm tư không đủ tinh tế nhưng tâm phòng bị rất nặng, như thế nào lại tiếp xúc một chút đã trúng độc? Huống chi đối phương còn là một nữ tử trói gà không chặt. Trong đó nhất định có chuyện chúng ta không biết."

Nghe Kỷ Tây Vũ nói, Diệp Kết Mạn nghĩ lại cũng thấy có lý. Đang suy nghĩ, Kỷ Tây Vũ nghiêng người đến. Diệp Kết Mạn cả kinh thiếp ra sau tường; mặt cũng nóng lên theo.

Nhưng động tác Kỷ Tây Vũ dừng lại không làm gì, mà là nhìn cửa phòng nhẹ giọng nói: "Có người đến đây."

Quả nhiên, Kỷ Tây Vũ nói xong, ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa. Diệp Kết Mạn nhẹ nhàng thở ra, nói: "Vào đi."

Cửa phòng đẩy ra, chỉ thấy thân ảnh Tiểu Diên hiện ra tại cửa. Thần sắc nàng có chút chần chừ rảo bước vào phòng, khom người chào Diệp Kết Mạn: "Thưa Thiếu phu nhân, thuốc nô tỳ đã phân phó sắc rồi."

"Cám ơn." Diệp Kết Mạn ôn nhu nói.

"Không cần khách khí, " Tiểu Diên đáp xong nhưng chưa rời đi, ánh mắt có hơi ngạc nhiên. "Cái kia... Thiếu phu nhân vừa hỏi bệnh trạng bằng hữu với Cố đại phu đó... có phải là Trữ hộ vệ không ạ?"

Nghe vậy, Diệp Kết Mạn mỉm cười, âm thầm kinh ngạc cùng Kỷ Tây Vũ nhìn nhau. Kỷ Tây Vũ gật đầu, Diệp Kết Mạn mới nhìn Tiểu Diên, gật đầu nói:

"Thực không dám đấu diếm, đích thật là Trữ hộ vệ. Nhưng sao cô nương biết?"

"Bởi vì mấy ngày trước, nô tỳ không cẩn thận đụng phải Trữ hộ vệ. Dáng vẻ nàng lúc ấy hơi vội vàng, nô tỳ cũng sơ ý không chú ý nhìn đường không cẩn thận bị Trữ hộ vệ đụng ngã. Khi nàng đỡ nô tỳ lên, nô tỳ thoáng nhìn thấy lấm tấm vài vết mẫn còn lưu lại trên cổ nàng. Nô tỳ tưởng là mẫn cảm bình thường, còn hỏi thăm vài câu, bởi vậy có chút ấn tượng." Nói xong, Tiểu Diên nhíu mày, có chút khó hiểu, "Trữ hộ vệ chỉ nói không có gì hết, không nhắc tới những vết mẫn đó sẽ lây bệnh."

Trong lòng Diệp Kết Mạn kinh ngạc sâu thêm, nhớ lại vừa rồi lời Cố đại phu nói. Không đợi Kỷ Tây Vũ nhắc nhở nàng đã hỏi: "Cô nương có nhớ chúng có dấu hiệu thối rữa gì không?"

Tiểu Diên lắc đầu: "Không có. Nô tỳ nhớ lúc ấy, vết mẫn đã mờ không ít. Có nhiều vết cũng có thể là đã khỏi rồi."

Nghe Tiểu Diên nói, mắt Kỷ Tây Vũ chợt nhoáng lên, bình tĩnh nói Diệp Kết Mạn: "Nàng hỏi cổ, khi nào đụng tới Trữ Tâm."

Diệp Kết Mạn hỏi: "Vậy cô nương còn nhớ khi nào đụng phải Trữ hộ vệ không?"

Tiểu Diên nghiêng đầu nhớ lại một lát, lát sau mới nói: "Nhớ không lầm là ngày 13/3." Dừng một chút, Tiểu Diên bổ sung, "Mới vừa nghe Bùi thiếu phu nhân hỏi Cố đại phu về vết mẫn, nô tỳ mới nhớ tới chuyện đó, nhịn không được suy nghĩ có phải chỉ Trữ hộ vệ hay không."

Nghe nha hoàn trả lời, Diệp Kết Mạn hơi kinh hãi, nghĩ lại câu hỏi vừa rồi Kỷ Tây Vũ bảo nàng hỏi Cố đại phu. 

Ngày 13/3 hẳn là ngày Kỷ Tây Vũ rời đi Kỷ phủ!? Lẽ nào ngày 12/3 Trữ Tâm nổi mẫn, qua ngày 13 đã khỏi? 

Diệp Kết Mạn nhịn không được ngẩng đầu nhìn Kỷ Tây Vũ, thấy đối phương gom mày trầm mặc không nói, ánh mắt sâu kín, trong lòng nàng không khỏi hồi hộp. Đừng nói Kỷ Tây Vũ, ngay cả nàng cũng nhịn không được mà nghi ngờ. Và, không mấy tin tưởng rằngTrữ Tâm sẽ phản bội Kỷ Tây Vũ. Nhưng tại sao vết mẫn biến mất nhanh như vậy mà không đuổi theo Kỷ Tây Vũ? Nghĩ vậy, bỗng Diệp Kết Mạn quay đầu hỏi Tiểu Diên:

"Cô nương nói nhìn Trữ hộ vệ vội vàng đúng không?"

"Vâng."

"Vậy cô nương có biết lúc ấy Trữ hộ vệ đi đâu không?"

Thấy Diệp Kết Mạn hỏi như vậy, Tiểu Diên do dự. Nàng trầm ngâm một lát mới đáp: "Nô tỳ cũng không xác định. Nhưng mà lúc đó nô tỳ mới từ trong viện Đại thiếu gia đi ra, nhìn phương hướng Trữ hộ vệ tiến đến cũng có thể là đến đó."

Diệp Kết Mạn nghe vậy tận lực dấu ngay khiếp sợ trong lòng. Đại thiếu gia Kỷ Xuyên? Chẳng lẽ hắn có liên quan?

Tiểu Diên không biết Diệp Kết Mạn suy nghĩ, thấy nàng không nói lời nào chỉ tò mò hỏi: "Không biết Bùi thiếu phu nhân hỏi thăm chuyện Trữ hộ vệ làm chi?"

"Không có gì, " Diệp Kết Mạn miễn cưỡng cười, giải thích, "ta cùng với tiểu thư cô nương coi như hợp ý. Trước đó có hai lần đến linh đường bái tế đều gặp Trữ hộ vệ, biết nàng do Kỷ tiểu thư chết mà quỳ đã lâu, cảm thấy tò mò, mới hỏi thăm một ít chuyện của nàng."

Tiểu nha hoàn hiển nhiên tâm cơ không sâu, không hoài nghi Diệp Kết Mạn, ngược lại nói: "Đúng vậy ạ. Bùi Thiếu phu nhân có điều không biết. Sau khi thi thể tiểu thư đưa về linh đường từ thành Tây, Trữ hộ vệ thổ ra huyết ngay lập tức, đối quan tài quỳ xuống, ai khuyên cũng không chịu đứng lên. Ôi, cũng không ngờ này từ biệt tức là vĩnh viễn." Nói xong, Tiểu Diên như nhớ ra cái gì đó nói tiếp, "Mà khi biết tiểu thư mất, nô tỳ cùng tỷ tỷ đều rất kinh ngạc. Ngay cả việc tiểu thư rời đi Kỷ phủ khi nào chúng ta cũng không biết, còn tưởng rằng nàng vẫn ở trong phòng."

Diệp Kết Mạn dự liệu được điều này, gật đầu, lâm vào trầm tư. 

Tiểu Diên thấy thế còn muốn nói thêm gì đó mà ngoài cửa đã vang lên tiếng An nhi gọi: "Thiếu phu nhân có ở phòng ạ?"

Thấy vậy, Tiểu Diên quay đầu nhìn cửa phòng, hướng Diệp Kết Mạn phúc thân tỏ ý cáo lui.

An nhi vốn muốn gõ cửa, tay mới nâng lên đã thấy cửa mở. Khi nhìn đến người mở cửa là một nha hoàn xa lạ, An nhi nao nao. 

Tiểu Diên lễ phép gật đầu chào An nhi và Thư nhi, không ở lại lâu. An nhi không có nghĩ nhiều, chỉ nhìn đối phương rồi nhấc chân vào cửa. Nhưng Thư nhi, nàng kinh ngạc quay đầu nhìn bóng dáng Tiểu Diên rời đi, rồi mới đi theo vào cửa.

Không đợi An nhi mở miệng, Thư nhi đã hỏi trước: "Thiếu phu nhân, vị kia là... ?"

"À, là một tiểu nha hoàn của Kỷ phủ." Diệp Kết Mạn mỉm cười nói. "Vừa rồi thấy có chút không khoẻ, vốn định xuất môn gọi hai em mà vừa vặn thấy nàng quét tước ở trong viện. Bởi vậy nhờ nàng tìm giúp vị đại phu."

An nhi nghe vậy cả kinh, nói: "Không khoẻ? Sao Thiếu phu nhân không nói với tụi em!? Hiện tại người cảm thấy thế nào?"

"Không có gì, không cần lo lắng, " Diệp Kết Mạn trấn an. Nàng đổi đề tài hỏi, "Hai em đến có chuyện gì?"

An nhi đi đến bên giường đánh giá Diệp Kết Mạn, thấy khí sắc nàng khôi phục không ít mới yên tâm nói: "Vừa rồi em cùng Thư tỷ tỷ nói chuyện phiếm ở ngoài, vô tình nghe được một ít chuyện. Em cảm thấy hẳn là nên nói với Thiếu phu nhân một tiếng." Nói xong, An nhi đè thấp giọng, "Quan phủ, thông báo kết quả nguyên nhân cái chết của Kỷ tiểu thư."

Nghe An nhi nói, mắt Diệp Kết Mạn kịch liệt nhoáng lên, lại nhìn Kỷ Tây Vũ đang ngồi ở cạnh giường. Kỷ Tây Vũ bình tĩnh nhìn lại nàng, trầm mặc không nói gì. Lòng bàn tay Diệp Kết Mạn đã ướt đẫm mồ hôi, khẩn trương hơn Kỷ Tây Vũ không ít.

Diệp Kết Mạn dằn lòng hỏi: "Nói như thế nào?"

"Nghe nói là, ngày đó Kỷ tiểu thư có tâm tình uống rượu, kết quả sắc trời quá kém nên vô ý rơi xuống sông mà chết. Riêng tâm tình, tuy quan phủ không nói rõ, nhưng bên ngoài đều đang thịnh truyền rằng bởi vì có vấn đề về tình cảm. Kỷ phủ và quan phủ cũng không có ra mặt phủ nhận việc này."

Nghe An nhi nói, tay Diệp Kết Mạn đặt trên đệm nắm chặt lại. Nàng bắt buộc chính mình trầm tĩnh lại. Thần sắc trong mắt nhất thời có chút phức tạp.

Đáp án quả nhiên không khác cái Kỷ Tây Vũ dự đoán trước.

Kỷ phủ làm vậy lẽ nào chỉ là vì muốn báo cho dân chúng biết chuyện vậy thôi?

Đến tột cùng, dính dáng đến ích lợi gì mà có thể khiến Kỷ lão gia, Kỷ phu nhân không tiếc giấu diếm chân tướng tử vong của con gái mình?

Đang suy nghĩ, bỗng bên tai vang lên tiếng cười. Diệp Kết Mạn nghe mà run lên, ngẩng đầu nhìn Kỷ Tây Vũ cười. Chỉ thấy đôi mắt đỏ của nàng trầm xuống, nhìn có vẻ như máu sềnh sệch lưu động bên trong. Môi cười mỉa mai. Kỷ Tây Vũ không nhìn Diệp Kết Mạn, cũng không nhìn bất kì ai, mà chỉ rũ mắt, giọng điệu lạnh lùng quyết tuyệt:

"Kỷ Thế Nam, thật cũng có phần của ngươi!"

*

Trữ Tâm đưa địa bá đi, trở lại Kỷ phủ đã là nửa canh giờ sau. Mặt trời chói lọi tiếp tục tỏa nắng. Trữ Tâm hoảng hốt trở về. Khi đi đến trước cửa phòng – căn phòng quen thuộc trong viện, cước bộ dừng lại một chút.

Cửa đóng kín ở dưới nắng trông có vẻ hết sức u tĩnh an tường. Bậc thang quen thuộc, bởi vì thường xuyên quét mà sạch sẽ. Bỗng, Trữ Tâm ngẩn ngơ đưa tay tìm hiểu cánh cửa, thần sắc nghiêm nghị lạnh như băng ban đầu trên mặt dần dần hóa thành đau thương. Nhưng khi ngón tay chạm vào khung cửa, nàng như bị nóng mà rụt trở về. Rất nhanh, ở bên người phát ra tiếng vang răng rắc, toàn thân nàng sợ run như lá trong cuồng phong. Ngay sau đó, chỉ thấy người Trữ Tâm kịch liệt nhoáng lên, chân lập tức mềm nhũn, nàng chảy xuống trước cửa. Cuối cùng, nàng quỳ gối trước cửa, cong lưng cúi đầu xuống. Móng tay nàng không tiếng động xẹt qua đất, móng yếu ớt rất nhanh bị ma sát hỏng đi, ở trên mặt đất thấm ra một vết máu mờ nhạt. Áp lực trong không khí lan tràn, cùng với tiếng gió thổi qua lá cây.

"Tiểu thư... Thực xin lỗi..."

Âm thanh nghẹn ngào tan vỡ dừng trong không gian lặng im rất nhanh bị gió thổi tán đi, không thấy dấu vết.

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenii.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top