Boss Là Nữ Phụ

Chương 1957: Chúa tể của tinh tế (3)


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Boss Là Nữ Phụ

Internet ở Lam Tinh vẫn có thể sử dụng bình thường, có thể lên mạng để đọc tin tức. Linh đã tuyên bố không ít chuyện trên mạng, cùng với một vài hình ảnh cho dân cư bên ngoài nên người ở Lam Tinh rất hoảng hốt.

Nhưng mà so với bên ngoài mà nói thì Lam Tinh đã là nơi an toàn nhất rồi.

Những người này đang sống trong phúc mà không biết hưởng phúc, không biết rằng có bao nhiêu người ở bên ngoài kia hâm mộ bọn họ thế nào.

Đương nhiên, cũng chỉ có một bộ phận lâm vào khủng hoảng thôi. Đại đa số người vẫn khá bình tĩnh, ở yên trong nhà theo yêu cầu của quân đội.

Quả thực là Thời Sênh đã ra quyết định, nếu có người nào gây sự thì đuổi thẳng cổ ra khỏi Lam Tinh, cho dù ai tới cầu tình cũng chẳng ăn thua.

Thập Phương quá hiểu phong cách làm việc của gia chủ nhà mình nên hoàn toàn không dám phản bác một chữ nào.

Là chủ của Lam Tinh, cô muốn làm thế nào thì làm, chẳng ai có quyền ngăn cản hết.

Thập Phương báo cáo xong hết mọi chuyện, lại chần chừ một chút rồi hỏi: “Gia chủ... Thần Hành đang ở đâu vậy?”

Thời Sênh tiến vào khảo hạch cũng không mang Thần Hành theo, nhưng sau đó lại chẳng thấy tăm hơi của Thần Hành đâu. Cả tháng trời mà anh ta chẳng gặp được cô bé ấy một lần. Gia chủ sẽ không bao giờ bỏ rơi Thần Hành. Nếu cô đã cố ý không mang theo thì chắc chắn là có nhiệm vụ đặc biệt cần giao cho nhóc đó, vì thế anh ta cũng không dám đi tìm.

Nhưng giờ gia chủ đã về rồi mà vẫn chẳng thấy bóng dáng Thần Hành đâu cả.

“Nó có việc.”

Thập Phương nghe vậy cũng không dám hỏi thêm gì, hậm hực rời khỏi phòng.

...

Thời Sênh cầm cái hộp Cát Na đưa cho mình và quay về phòng. Phượng Từ mới tắm gội xong, đã thay một cái áo sơ mi sạch sẽ, áo rất dài, bên dưới hắn chỉ mặc đúng một cái quần lót, chân dài trắng nõn làm người ta phát thèm.

Mắt Thời Sênh thâm sâu, thú tính nổi lên liền lao tới. Tuy thế giới hiện thực mới qua một tháng nhưng trong thế giới giả thuyết, cô đã trải qua mấy thế kỷ rồi. Thời Sênh cấm dục hồi lâu tỏ vẻ cần phải bù đắp.

Phượng Từ bị đè một cách bất ngờ, trên mặt vẫn còn ẩm ướt vì tắm gội, “Tiểu Sênh, em đè lên anh rồi...”

“Sao, em không thể đè anh à?” Thời Sênh duỗi tay cởi quần áo của hắn, từng chiếc cúc áo bị cởi ra, lồng ngực hơi hồng dần lộ ra.

Phượng Từ đỏ mặt: “Không phải.”

Thời Sênh cười lưu manh, cởi bỏ hết cúc áo của hắn, đột nhiên đứng lên, rời đi, ác liệt ném lại một câu: “Em đi tắm một cái, chờ tí.”

Trên người Phượng Từ nhẹ bẫng, hơi thở của cô cũng xa dần, đáy lòng lập tức cảm thấy trống trải.

“... Ừ.” Rõ ràng cô ấy lại cố ý.

Thời Sênh mang theo tâm tình sung sướng đi vào phòng tắm, tiếng nước bên trong vang lên rào rào. Phượng Từ đóng lại cúc áo ngồi dậy, ánh mắt dừng trên cái hộp mà Thời Sênh vừa mang vào, nhìn về phía phòng tắm, sau đó duỗi tay cầm lấy hộp.

Hộp được chế tạo bằng kim loại, bên ngoài khá lạnh lẽo, còn rất nặng.

Phượng Từ tìm thấy chỗ mở hộp, muốn mở ra. Hắn mím môi, cuối cùng lại đặt nó về chỗ cũ.

Vài giây sau, Phượng Từ lại cầm lấy hộp một lần nữa.

Hắn duỗi tay thong thả hé mở nắp hộp, vài sợi khói trắng từ bên trong bay ra ngoài. Cái hộp dường như lạnh hơn, giống như bên trong đặt một cục băng đã đông vạn năm vậy.

“Cạch!”

Cái hộp trong tay Phượng Từ bị đánh nghiêng, rơi xuống đất, cái nắp khép lại, khói trắng tan vào không khí.

Thiết kiếm đột nhiên bay phiêu phù trước mặt Phượng Từ.

Thời Sênh quấn lấy áo choàng, lao từ trong phòng tắm ra, nắm lấy đôi tay bị đông cứng của hắn, sắc mặt âm trầm nhìn cái hộp đã đóng chặt đang lăn lóc trên mặt đất.

“Tiểu Sênh, anh không sao.” Phượng Từ khẽ nói.

Thời Sênh xoa những ngón tay lạnh băng của hắn, đến tận khi bàn tay mềm mại trở lại, cô mới nói: “Xin lỗi anh, em nên kiểm tra qua nó rồi hãy mang về đây.”

Cesar lại chơi cô một vố nữa.

Cái tên thiểu năng trí tuệ đó thật sự không biết điểm cuối là gì. Đúng là người không biết xấu hổ thì sẽ vô địch thiên hạ.

Phượng Từ lắc đầu: “Không phải lỗi của Tiểu Sênh. Em không cần phải xin lỗi anh đâu, là anh tự tiện mở nó ra.”

“Em nói rồi, em sẽ không để anh phải chịu một chút uất ức nào.”

Phượng Từ ngoan ngoãn nở một nụ cười nhẹ nhàng: “Chỉ cần được ở bên cạnh Tiểu Sênh thì không có gì là uất ức hết.”

Phượng Từ càng như thế thì Thời Sênh lại càng cảm thấy hắn bị uất ức, chỉ hận không thể lại nâng hắn lên cao hơn một chút.

Mà Phượng Từ biết quá rõ ràng điểm này nên vận dụng rất thành thục, sẽ không quá mức làm cô thấy phiền chán, gãi đúng chỗ ngứa.

Dù Thời Sênh hiểu rõ trong lòng nhưng vẫn đau lòng hắn, dung túng hắn.

Ai bảo đây là người mà cô nâng niu trên tay chứ, ngoại trừ chiều hắn, dung túng cho hắn, cô còn có thể làm gì bây giờ?

“Cốc cốc.” Cửa phòng đột nhiên bị gõ vang, âm thanh của Thập Phương truyền qua cánh cửa, “Gia chủ, ngài Cesar gọi điện tới, nói là muốn nói cho ngài cách sử dụng đồ vật kia như thế nào.”

Mặt Thời Sênh đầy âm trầm: “Tiếp nhận cuộc gọi.”

Thời Sênh nhét Phượng Từ vào trong chăn, sau đó chuyển nhận cuộc gọi của Cesar.

Phi thuyền của Cesar đang ở bên ngoài không gian. hắn ngồi trên sofa đầy nhàn nhã, trên mặt vẫn là nụ cười vô lại như trước đây, hoàn toàn khác xa với người đã từng ăn hành trước mặt Thời Sênh.

“Tiểu Sênh Nhi.” Cesar nhìn về phía cô vẫy tay.

“Cesar.” Thời Sênh cũng nở nụ cười tươi, “Tôi thấy hình như anh rất muốn biết chữ "chết" được viết thế nào.”

“Tiểu Sênh Nhi nói thế là có ý gì vậy? Giờ tôi có làm gì đắc tội cô đâu chứ?” Cesar tỏ vẻ vô tội.

Thời Sênh khom lưng nhặt cái hộp lên, ném nó lên bàn: “Anh cố ý không nói cho tôi biết cách sử dụng nó là chờ tới lúc này đây, đúng không?”

Tầm mắt Cesar nhìn theo cái hộp, túm tóc một cách ảo não, “Đây chẳng phải là tôi bị cô dọa cho sợ nên quên mất sao? Tiểu Sênh Nhi chưa mở đấy chứ?”

Sắc mặt Thời Sênh âm trầm, ánh mắt như có thể xuyên qua màn hình mà bắn chết người vậy.

“Cái này cũng không trách tôi được, Tiểu Sênh Nhi có hỏi đâu mà, đúng không?” Cesar giả bộ như không phát hiện ra, không dám đối đầu với Thời Sênh nên tự biện giải cho mình, “Hơn nữa, chẳng phải bây giờ tôi đã nhớ ra nên mới nói cho cô sao? Tôi rất có thành ý đấy.”

Thời Sênh cười lạnh: “Cesar, chúc mừng anh đã mài hết sự nhẫn nại cuối cùng của tôi với anh rồi.”

Cesar hoàn toàn không ngờ mình vẫn còn một chút giá trị hảo cảm ở chỗ Thời Sênh, nhưng mà giờ đã bị hắn làm cho không còn gì rồi...

“Cách sử dụng thế nào?” Thời Sênh không quan sát sắc mặt của Cesar mà đi thẳng vào chủ đề.

Cesar còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy vẻ mặt sa sầm của Thời Sênh thì chỉ có thể đáp: “Chờ đến lần phát tác tiếp theo, để hắn hấp thu hết là được.”

Thời Sênh đập bộp vào thiết bị liên lạc, màn hình thực tế ảo biến mất.

Cesar nhìn hư không, vài giây sau, đột nhiên nhảy dựng lên từ sofa: “Cát Na, Cát Na.”

“Cục trưởng?” Cát Na còn tưởng rằng đã có chuyện gì xảy ra nên xông từ ngoài vào với vẻ lo lắng, “Có chuyện gì thế?”

“Rời khỏi đây, mở chế độ ẩn thân.” Cesar lập tức phân phó.

“Cục trưởng?” Cát Na khó hiểu, có chuyện gì xảy ra thế?

Vừa rồi vẫn còn bảo ở tại chỗ tu chỉnh, sao giờ lại muốn rời đi gấp gáp như thế, còn mở ra chế độ ẩn thân nữa.

Cesar túm lấy mái tóc vàng hoe của mình, phiền muộn: “Vừa rồi tôi lại đắc tội Thời Sênh, rất có khả năng cô ta sẽ phái người tới bắt chúng ta đấy.”

“Sao cơ?”

Cô ta mới rời còn chưa được bao lâu, sao Cục trưởng đã lại đắc tội với Thời Sênh rồi?

“Mau đi ngay!” Cesar thúc giục, hiện tại phải giành giật từng giây, với tính cách của cô gái kia, nhất định sẽ phái người tới bắt hắn cho mà xem.

Cát Na: “...”

Không hiểu lắm quan hệ giữa các sếp lớn.

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenii.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top