Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Cây Kim Sợi Chỉ
Khi cậu Hoan biết đi, cậu hay lon ton chạy ra ngoài ngõ chơi. Bà Tuyết nhân cơ hội bọn người làm không để ý tới cậu, vội vã chạy tới chào cậu rồi tự giới thiệu:- Cậu Hoan! Bu Tuyết nè! Bu đẻ ra cậu đó!Bà chào vậy thôi chứ bà cũng không dám mong cậu sẽ nhận bu ngay. Ai ngờ cậu ngốc, bà nói vậy cậu tin liền. Cậu còn ngây ngô hỏi:- Bu đẻ ra cậu ư? Vậy cho cậu đi theo bu được không? Ở đây bị đánh, khổ lắm.Nghe cậu nói, bà đau lòng khóc rưng rức. Phút giây đó bà thực sự muốn ôm cậu đem về nhà, cơ mà lí trí mách bảo bà rằng, bà Hoa sẽ không bao giờ để chuyện đó xảy ra, trừ khi bà phải ôm con bỏ đi biệt tích. Nom cậu bảnh bao mặc toàn đồ hiệu, ngó lại thân mình nghèo hèn tủi nhục, bà lại chần chừ. Nghĩ tới tương lai tăm tối thiếu ăn thiếu mặc của cậu khi đi theo mình, bà nẫu cả ruột. Và còn cả mối thù với bà Hoa nữa, bà không thể cho qua dễ dàng như thế được. Bởi vậy nên bà sụt sịt nói với cậu:- Cậu là cậu chủ của cái cơ ngơi này, cậu không được đi đâu cả. Cậu cố gắng ngoan ngoãn lấy lòng thầy Tài, khi nào cậu nắm quyền trong tay cậu đón bu về ở với cậu. Bu thương cậu lắm, cậu cũng thương bu nha cậu. Cố gắng kiên cường để trả thù cho bu.- Trả thù ai cơ bu?- Trả thù bà Hoa.- Bu cũng bị bu Hoa đánh hả? Eo ui! Lớn tướng mà cũng bị đánh! Buồn cười thế! Hí Hí!Cậu ngây ngô nhận xét, sự thơ ngây của cậu khiến bà xót xa quá chừng. Nhìn vào những vết bầm tím trên chân tay cậu, bà sốt ruột mách nước:- Lần sau bị bu Hoa đánh thì phải mách thầy Tài.- Cậu mách rồi nhưng thầy không tin.- Vậy giơ vết bầm ra cho thầy coi.- Cậu có giơ vết bầm cho thầy coi rồi. Thầy dắt cậu tới chỗ bu Hoa hỏi chuyện, bu Hoa lại hỏi cậu sao trèo cây bị ngã tím người mà lại đổ oan cho bu đánh cậu? Bu Hoa khóc tức tưởi, thầy Tài tức cái bụng, thầy chửi cậu vừa ngu vừa quậy vừa hay nói sảng, còn anh Lộc vừa khôn vừa ngoan. Thầy thương anh Lộc hơn cậu nhiều.Sống mũi bà Tuyết cay cay. Bà móc túi đưa cho cậu con búp bê rơm bà tự tết rồi dặn dò cậu bà dệt lụa bán ở gần chợ, khi nào cậu nhớ bà thì qua chơi với bà. Bà đã từng hi vọng ông Tài không thương bà hơn bà Hoa thì sẽ vẫn thương cậu Hoan hơn cậu Lộc, vì cậu Hoan mới là ruột thịt của ông. Nhưng không, vì muốn chiếm được tình yêu của bà Hoa mà ông Tài đã yêu chiều cậu Lộc quá mức. Có đôi lúc bị hàng xóm dị nghị, ông còn tuyên bố thẳng thừng với mọi người cậu Lộc chính là con ruột của ông. Lời khẳng định chắc nịch của ông đánh bay mọi điều tiếng về bà Hoa. Ông có thể nói dối trơn tru như thế thì e rằng trong thâm tâm ông đã thực sự coi cậu Lộc như con ruột và ông cũng đã bỏ qua cho lỗi lầm của bà Hoa rồi. Bà Tuyết vì thế không còn tin vào ông Tài nữa, bây giờ bà chỉ thích tiền bạc và địa vị thôi. Đối với bà, đó là những thứ sẽ trường tồn mãi mãi, không như thứ tình cảm phù phiếm của ông. Sinh cho ông một đứa con, ẩn nhẫn bao nhiêu năm để được sống trong vinh hoa phú quý nên bà sẽ không bỏ qua cho đứa nào đe doạ tới vị trí của bà. Chỉ vì mợ Hân mà ông Tài dằn mặt bà, cục tức đó tất nhiên bà nuốt không trôi. Cách ông bênh mợ khiến bà nhớ tới chuyện ông mù quáng bênh bà Hoa, gợi quá khứ đau thương của bà nên bà giận lây sang mợ. Nếu giữa bà và mợ xảy ra tranh chấp thì một mình ông Tài về phe mợ đã là quá đủ rồi, cậu Hoan nhất định phải đứng về phe bà. Bà chỉ có mỗi một mụn con là cậu thôi, bà muốn cậu thương bà nhất trên đời. Nhưng cậu ngốc, dễ bị dụ lắm. Hồi xưa thi xong trung cấp cậu từng ghé qua chỗ bà ăn cơm, vui vẻ tuyên bố rằng:Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenii.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.