Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một

Chương 207: Anh còn có thể tiếp tục tin em được không?


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một

Điều khiển trên tay Ninh Tuyết Lạc rơi xuống dất, mặt cắt không còn giọt máu, vặn vẹo dữ tợn.

Kết quả xấu nhất trong dự liệu của cô ta cũng chỉ là Ninh Tịch có thể chứng minh được sự trong sạch của nó thôi nhưng thật không thể ngờ được, đối phương cư nhiên lại nắm được bằng chứng quan trọng như vậy.

Chẳng lẽ kẻ gửi mail nặc danh kia ăn hai đầu? Đầu tiên là bắt chẹt cô ta 800 vạn, sau đó lại đem bằng chứng bán cho Thịnh Thế?

Trên tivi, phóng viên đang hỏi Ninh Tịch: “… theo như tôi được biết bình thường mối quan hệ của cô với Ninh Tuyết Lạc rất tốt, động cơ của cô ta khi làm chuyện này là gì? Giữa hai người từng có hiềm khích gì không?”

Ngón tay Ninh Tuyết Lạc run lên, cô ta tắt vội tivi rồi ném điều khiển ra xa sau đó ôm chặt lấy Tô Diễn: "Diễn, anh nghe em giải thích..."

Tới khi cô ta ôm lấy Tô Diễn mới phát hiện ra cả người gã đang run lên, ngón tay đang siết lại kêu lên răng rắc, vẻ mặt dịu dàng hòa nhã thường ngày giờ đang khó coi đến cực điểm....

Cô ta chưa từng thấy gã đáng sợ như vậy bao giờ!

Ninh Tuyết Lạc hoảng sợ cực độ, nhịn không được ôm Tô Diễn càng chặt hơn, khẩn thiết giải thích: "Anh Diễn, không phải em... Thật sự không phải em... Em thật sự không biết gì hết...Em không biết tại sao Thái Tĩnh lại làm ra chuyện này! Chẳng lẽ là ghi hận em vì vài lần tính khí em không tốt mà trút giận lên đầu cô ta sao?"

Tô Diễn vẫn ngồi im để mặc cho cô ta ôm nhưng giọng điệu không còn chút ám áp nào: "Nếu Thôi Thái Tĩnh chỉ vì muốn hại em, tại sao cô ta lại còn bảo Trương Cường hại cả Ninh Tịch? Chuyện này có lợi gì cho cô ta?"

Vẻ mặt Ninh Tuyết Lạc cứng đờ, sao đó cô ta lập tức nói: "Chắc chắn là vì cô ta sợ bị phát hiện nên muốn tìm người chịu tội thay! Thường ngày cô ta luôn ở cạnh em biết Ninh Tịch có xích mích với em, nếu cô ta giá họa cho chị ấy thì em sẽ không nghi ngờ gì cả..."

"Kể cả có miễn cưỡng chấp nhận lí do này vậy chuyện vết thương của em thì sao?" Tô Diễn tiếp tục hỏi.

Lúc này Ninh Tuyết Lạc đã dần bình tĩnh trở lại, cô ta tỏ ra ấm ức giải thích: "Ngay từ đầu em đã bảo em không sao rồi nhưng tại ba mẹ lo cho em quá nên mới để em ở trong viện nghỉ ngơi vài ngày, anh cũng biết đấy, khoảng thời gian đó em thật sự vừa áp lực lại mệt mỏi, cơ thể vô cùng suy yếu, bọn họ sao có thể vu oan cho em như vậy chứ!"

Tô Diễn khiếp sợ, vẻ mặt chết lặng từng chút hiện lên sự thống khổ: "Tuyết Lạc... anh còn có thể tiếp tục tin em được

không?"

Ninh Tuyết Lạc khóc lóc khăng khăng kéo tay gã, dùng ánh mắt như nhìn vào niềm hi vọng cuối cùng của mình nhìn gã: "Diễn! Anh phải tin em! Anh tin em đi được không! Giờ, bên ngoài chắc chắn mọi người đều đang chỉ trích em, nghi ngờ em, nếu ngay đến cả anh cũng không tin em, em không biết có còn dũng khí để sống tiếp nữa không? Người ta không hiểu em, nghi ngờ em, em có thể mặc kệ nhưng chẳng lẽ anh cũng không hiểu em sao? Anh cảm thấy em sẽ làm ra chuyện như vậy với Ninh Tịch à? Diễn, em xin anh... em xin anh đấy... xin anh đừng vứt bỏ em..."

Tô Diễn thừ người ra, mãi không có phản ứng lại. Ninh Tuyết Lạc căng thẳng nhìn hắn.

Một lúc lâu sau, rốt cuộc Tô Diễn mới hít sâu một hơi từ từ đẩy tay cô ta ra, lảo đảo đứng dậy đi ra cửa.

Ninh Tuyết Lạc hốt hoảng bám theo: "Diễn, anh muốn đi đâu?"

"Đừng qua đây, để anh yên tĩnh một chút."

"Rầm" một tiếng, Tô Diễn nặng nề đóng cửa lại.

Trong phòng, Ninh Tuyết Lạc ngã bệt xuống đất, thừ người một lúc rồi vội vàng lấy điện thoại gọi cho Thường Lị...

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenii.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top