Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu

Chương 1392: Chờ anh trở về (2)


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu

"Cứ quyết vậy đi, có thể bố trí người ở bên ngoài." Đường Lăng lại ngắt lời Mạnh Lâm thêm lần nữa, Đường Lăng cũng không thể đảm bảo mọi việc sẽ thuận lợi theo ý muốn nên không từ chối việc Mạnh Lâm sắp xếp người bên ngoài.

"Cậu Đường, như vậy quá nguy hiểm, thật sự quá nguy hiểm, cậu đừng manh động." Mạnh Lâm toát hết mồ hôi lạnh, vô cùng lo lắng, cậu Đường là cháu trai duy nhất của nhà họ Đường, nếu cậu Đường xảy ra chuyện gì, anh ta phải ăn nói với ông cụ Đường thế nào?

Cho dù anh ta có bố trí thêm người ở ngoài cũng vô ích, tình huống bên trong có thể thay đổi trong nháy mắt, nếu thật sự có chuyện xảy ra bọn họ xông vào cũng đã muộn.

Nghiêm Vũ cũng muốn nói gì đó, nhưng nhìn vẻ mặt kiên quyết của Đường Lăng, cuối cùng đem lời kia nuốt lại, anh ta đã đi theo cậu Đường nhiều năm, nên hiểu rất rõ, một khi cậu Đường đã quyết định thì không ai có thể thay đổi được.

Và tất cả những gì anh ta phải làm chính là tuân theo mệnh lệnh của cậu Đường, cậu Đường bảo anh ta đi theo, anh ta sẽ đi theo.

Nghe Mạnh Lâm nói, Nghiêm Vũ liền biết chuyến đi này rất nguy hiểm, nhưng điều này không nằm trong suy nghĩ của anh ta, điều anh ta quan tâm là làm thế nào để làm theo sự phân phó của cậu Đường, làm thế nào để phối hợp ăn ý với kế hoạch của cậu Đường.

Đường Lăng không để ý đến Mạnh Lâm nữa, trực tiếp đi ra ngoài, Mạnh Lâm không còn cách nào khác đành đuổi theo.

"Cậu không cần đi theo." Đường Lăng đưa mắt nhìn Mạnh Lâm, giọng nói không cao nhưng khiến anh ta không thể cự tuyệt.

"Cậu Đường, thế không được, tôi phải đi theo." Mạnh Lâm sửng sốt, sau khi hoàn hồn lại thì vô cùng kϊƈɦ động, cậu Đường không cho người khác đi cùng nhưng anh ta nhất định phải đi, thời điểm quan trọng còn có thể bảo vệ cậu Đường.

"Cậu đi theo chỉ hỏng chuyện." Đường Lăng lại liếc nhìn anh ta, nói thẳng với anh ta, mặc dù Mạnh Lâm là người phụ trách nước R nhưng lại không đủ bình tĩnh, không đủ trầm ổn, sở trường là làm kinh doanh.

Mạnh Lâm vừa nghe anh định đi gặp Karoo đã sợ gần chết, Karoo là người đáng sợ thế nào kia chứ.

Nếu mang theo Mạnh Lâm, anh ta nhìn thấy Karoo đã sợ hãi thì bọn họ sẽ mất một phần khí thế.

Người Đường Lăng cần chính là người như Dương Tầm Chiêu đưa tới, âm trầm nhưng khí thế bức người, để người ta nhìn cái đã thấy khϊế͙p͙ sợ, như vậy mới yên tâm.

Cứ coi như người này chỉ được cái vẻ ngoài, thực sự cũng không có bản lĩnh gì đặc biệt, nhưng cái khí thế kia là quá đủ rồi.Hơn nữa Đường Lăng biết rõ người của Dương Tầm Chiêu, còn là người anh đưa đến chỗ mình thì tuyệt đối không thể chỉ được cái vẻ bề ngoài.

"Cậu Đường..." Mạnh Lâm sửng sốt, cảm thấy vô cùng tủi thân, cậu Đường đang chê mình?

Anh ta biết thân thủ của mình không tốt, nhưng cậu Đường không thể nói mình như thế, quả thực đến thời điểm nguy cấp, cái thân này có thể đỡ đạn thay cho cậu Đường.

"Đừng nói nhảm nữa, đàn ông đàn ông mà lải nhải như đàn bà, nói đến nhức cả óc." Đường Lăng quả thực không muốn nghe những lời đó của Mạnh Lâm nữa, anh thật không hiểu, người phụ trách của tám gia tộc lại nhiều lời như vậy!!

Anh cảm thấy hẳn là họ không có mắt chọn người!!

Anh cũng không biết bình thường mấy hoạt động kia Mạnh Lâm giải quyết ra sao, chẳng lẽ lải nhải mãi khiến người ta không chịu nổi đành phải đồng ý với anh ta.

Nhưng cậu Đường quả thực đã hiểu lầm Mạnh Lâm, bình thường anh ta vô cùng lạnh lùng, chỉ vì đối với chuyện của cậu Đường mà trở nên căng thẳng, nên mới nói hơi nhiều.

Tuy nhiên, đúng là Mạnh Lâm chỉ hợp với việc làm ăn, không thích hợp với kiểu đánh đánh giết giết, cho nên anh ta mới sinh ra sợ hãi Karoo.

Mạnh Lâm nghe được lời này của cậu Đường thì cứng đờ cả người, nhất thời chưa phục hồi được tinh thần, cứ ngẩn người đứng im tại chỗ.

Đến khi hoàn hồn thì Đường Lăng đã rời khỏi khách sạn.

Mạnh Lâm lấy lại tinh thần, định đuổi theo.

"Mạnh tổng, cậu Đường nói không để anh đi theo mà." Người bên cạnh Mạnh Lâm không nhịn được nhắc nhở một câu, vừa rồi còn chưa nghe rõ cậu Đường nói sao, hơn nữa cậu Đường thiếu chút nữa không nể mặt Mạnh Lâm, những người đi cùng đều bày tỏ sự bất công thay cho Mạnh Lâm.

Mạnh Lâm đưa mắt nhìn người trợ lý bên cạnh, có vẻ không hiểu lời anh ta nói cho lắm.

"Cậu Đường không cho anh đi theo, anh cần gì phải đi theo, anh là người phụ trách của nước R, cậu Đường đã không nhận lòng tốt của anh thì thôi, còn không tôn trọng anh, ngay trước mặt người ngoài nói anh như vậy, anh cần gì phải..." Người trợ lý bày tỏ sự bất bình, đồng thời cũng ra chiều nịnh hót anh ta.

Mạnh Lâm nhìn trợ lý, ánh mắt vốn đã lạnh nay càng thêm lạnh: "Đến phòng tài vụ nhận ba tháng lương, ngày mai anh không cần đi làm nữa."

Ý tứ của Mạnh Lâm quá rõ ràng, người trợ lý này đã bị sa thải.

Người trợ lý kia sửng sốt, hoàn toàn choáng váng, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, anh ta rõ ràng đang bày tỏ sự bất bình thay cho sếp, rõ ràng là đang nói giúp Mạnh tổng, vậy mà tại sao Mạnh tổng lại đuổi việc anh ta?

"Mạnh tổng, tôi nói vậy cũng là vì muốn tốt cho anh." Người trợ lý cảm thấy vô cùng oan uổng.

"Cậu Đường là người anh có thể đàm luận sau lưng hả?" Mạnh Lâm lúc này đã không còn vẻ nhiệt tình, ôn hòa khi đứng trước mặt Đường Lâm nữa, thay vào đó là sắc mặt lạnh lùng, giọng nói cũng lạnh lùng không chút cảm xúc.

"Mạnh tổng, tôi sai rồi, sau này tôi không dám nhiều lời nữa." Thật ra người trợ lý vẫn không thấy mình sai ở chỗ nào, nhưng nhìn bộ dạng bây giờ của Mạnh tổng, trong lòng không kiềm chế được mà thấy sợ hãi.

Hơn nữa người trợ lý cảm thấy Mạnh tổng chắc chỉ đang ra vẻ với mình một tí, vừa nãy cậu Đường nói vậy với Mạnh tổng, anh ta không tin trong lòng Mạnh Lâm không cảm thấy gì.

Nhất định là đang ra vẻ thôi, nên người trợ lý nhỏ nhanh chóng thừa nhận sai lầm của mình, chỉ cần anh ta cho Mạnh Tổng một cái thang để leo xuống, chuyện này nhất định sẽ ổn thỏa.

"Có thể mắc sai lầm, nhưng một số có thể sửa chữa, một số thì không." Sắc mặt Mạnh Lâm hơi dịu lại nhưng hoàn toàn không cho anh ta một con đường sống.

Mặc dù Mạnh Lâm trước mặt Đường Lăng thì nói nhiều, nhìn có vẻ khẩn trương, căng thẳng nhưng cũng chỉ đối với Đường Lăng mới vậy, lúc này Mạnh Lâm hoàn toàn có thể nhìn thấu tâm tư trong đáy mắt của người trợ lý.

"Mạnh tổng, là tôi sai, tôi thật sự sai rồi, xin anh tha thứ cho tôi lần này, tôi nhất định sẽ sửa đổi, sẽ không bao giờ ăn nói lung tung nữa." Người trợ lý thực sự hoảng sợ, giọng nói cầu xin trở nên cuống quýt, anh ta vừa mới vào công ty hai năm, nếu không phải hôm nay trợ lý Tần đi công tác, chắc chắc Mạnh tổng sẽ không gọi anh ta đến.

Trước đó anh ta còn mừng thầm vì cơ hội này, muốn ở trước mặt Mạnh tổng biểu hiện tốt một chút, để Mạnh tổng ấn tượng về mình, nói không chừng còn có thể thay thế vị trí của trợ lý Tần.

Cho nên vừa rồi nghe thấy cậu Đường nói như vậy với Mạnh tổng, anh ta liễn nghĩ tới cách ra mặt bất bình thay Mạnh Lâm, không ngờ lại nịnh nọt sai chỗ.

Anh ta không biết Mạnh tổng đang ra vẻ hay thật sự là vậy, nhưng anh ta biết phải thành tâm nhận sai nếu không sẽ thực sự bị đuổi khỏi công ty.

Công ty đãi ngộ tốt, hơn nữa trong hai năm qua anh ta dần dần được trọng dụng, bằng không Mạnh tổng đã không đưa anh ta ra ngoài, anh ta không muốn mất đi cơ hội này.

"Anh có thể đi được rồi." Mạnh Lâm cũng không phải người quá tuyệt tình, có thể nói anh ta đối xử với cấp dưới rất tốt, luôn tạo cơ hội, giúp họ phát triển, nhưng trong lòng Mạnh Lâm thì tuyệt đối không cho phép người nào nói xấu người nhà họ Đường.

Cho nên người trợ lý này đã phạm phải sai lầm không thể tha thứ được.

"Mạnh tổng, tôi…" Người trợ lý định tiếp tục cầu xin tha thứ, anh ta thật sự không cam lòng, rõ ràng anh ta có lòng tốt.

"Nếu anh vẫn muốn tìm việc ở nước R, tôi khuyên anh nên tự mình rời đi, đừng để tôi làm lớn chuyện này lên." Đôi mắt Mạnh Lâm khẽ nheo lại, giọng nói vốn lạnh lùng giờ lại trở nên nguy hiểm.

Người trợ lý cứng đờ người, anh ta đương nhiên hiểu ý tứ của Mạnh Lâm, anh ta biết lời này của Mạnh Lâm không phải chỉ để đe dọa, Mạnh Lâm thực sự có bản lĩnh đó.

Người trợ lý không dám xin nữa, sợ hãi rời khỏi khách sạn, nhưng đến bây giờ anh ta vẫn không hiểu, mình rõ ràng là nói giúp Mạnh tổng, sao Mạnh tổng lại đuổi việc mình.

Mạnh tổng thực sự kính trọng cậu Đường như vậy sao, anh ta còn nghe nói cậu Đường có thể tiếp quản công việc của nước R, đến lúc đó chẳng phải Mạnh tổng sẽ phải nằm dưới sự kiểm soát của cậu Đường hay sao.

Có thể nói, mọi thứ ở nước R đều do Mạnh tổng gây dựng mà nên, anh ta không tin rằng Mạnh tổng có thể chịu được điều này.

Ánh mắt người trợ lý khẽ lóe lên, khóe môi hiện lên một tia giễu cợt, trong mắt hiển nhiên có thêm một chút tính toán.

Mạnh Lâm lúc này đang đứng phía sau trợ lý, đương nhiên không nhìn thấy biểu hiện của người trợ lý lúc này.

Anh ta nhớ ra lúc này cậu Đường đã đi gặp Karoo, hơn nữa cậu ấy cũng không định đưa anh ta đi theo, may mà cậu Đường không từ chối cho anh ta bố trí người ở bên ngoài, cho nên hiện tại anh ta sẽ đi bố trí thêm người để canh chừng, ngộ nhỡ có xảy ra chuyện gì, anh ta sẽ cho người vào cứu.

Mà vào lúc này, Đường Lăng cùng Nghiêm Vũ và người do Dương Tầm Chiêu phái đến đã lên xe, rời khỏi khách sạn.

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenii.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top