Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Dây Dưa Cùng Người Bên Nhau Trọn Đời
Cửa bị mở ra, tiếng oanh ngữ hoà tiếng cười bên ngoài bay vào nơi siêu nhiên duy nhất giữa chốn vẩn đục này. Yên Chi tức giận nhìn về phía cửa, vừa muốn mắng người hầu không nghe lời kia thì phát hiện đó là một bạch y công tử, trên khuôn mặt an tĩnh cao quý không nhiễm khói lửa cùng ô trọc nhân gian. Cặp mắt hắc bạch phân minh kia nhìn Thanh Y trong lòng mình, tràn ngập thống khổ.“Ngươi là?” Yên Chi vừa định mở miệng, chợt nghe y nói: “Thực xin lỗi, ta tới đón nàng về nhà.” Thanh âm mềm mại ôn nhu kia nói lên nàng là nữ tử. Yên Chi liền biết nàng chính là người mà muội muội si tình của mình nhung nhớ.“Nàng……” Yên Chi lùi lại, để thân thể gầy yếu của Vũ Lâm đỡ lấy Thanh Y. Nhìn bộ dáng nàng cố hết sức liền nhịn không được muốn đỡ nàng, nhưng lại bị ánh mắt quật cường của Vũ Lâm bức lùi lại, bàn tay liền khựng lại lưng chừng, cứng ngắc.Vũ Lâm dìu Thanh Y tới chiếc giường ở phòng trong. Căn phòng này bài trí đơn giản mà cao nhã, ở giữa chốn ô trọc này như một đoá bạch liên kiêu hãnh nở rộ. Nàng ngồi bên mép giường, tay cầm chiếc khăn ướt nhẹ nhàng lau khuôn mặt Thanh Y, lẳng lặng nắm tay nàng, im lặng ngắm nhìn.Yên Chi nhìn bàn tay nắm cùng nhau của hai người, tư vị trong lòng khó nói nổi thành lời.“Ngươi là ai?” Vũ Lâm hỏi.“Tỷ muội của nàng.”“Thực xin lỗi, Thanh Y làm phiền cô nương rồi.” Vũ Lâm thong thả cúi người, cử chỉ khéo léo, khí chất tiểu thư khuê các khiến Yên Chi hiểu ra nỗi tự ti của Thanh Y. Đó là sự khác biệt giữa mây và bùn.“Nàng chịu nhiều khổ sở lắm, mong cô nương đối xử tốt với nàng.” Yên Chi nhìn Vũ Lâm nói.“Vậy ngươi thì sao?” Vũ Lâm nhẹ giọng hỏi. Ánh mắt của nữ tử xinh đẹp trước mắt viết lên nỗi tịch mịch cùng bi thương, chuyện xưa đã xảy ra của nàng chắc không tươi đẹp hơn Thanh Y là bao. Nàng cầu cho Thanh Y hạnh phúc, nhưng mà, liệu có nghĩ tới chính mình?Yên Chi khẽ nhếch môi, nụ cười ấy viết lên nỗi lạnh nhạt nhìn thấu hết thảy. Dường như ở một mùa xuân trong kí ức kia, có người đã từng hỏi nàng, cùng nhau đi ngắm hoa được không? Nhưng mà, khuôn mặt ấy đã trở nên mơ hồ, tàn úa cùng đoá hoa xuân chẳng thể nào nở rộ.Yên Chi đi rồi, để lại không gian an tĩnh cho hai người.Ngón tay Vũ Lâm lướt qua gương mặt kia, quyến luyến. Nàng cúi đầu, hôn lên môi Thanh Y, một lát sau nước mắt cũng theo gò má nàng rớt xuống.“Thanh Y, đừng như vậy, được không? Nếu ta sai, đừng không để ý tới ta, được không? Đừng uống rượu nữa được không? Đừng tìm người khác ôm được không?” Kia từng tiếng “được không” là lời cầu khẩn hèn mọn của Vũ Lâm. Trong lòng nàng làm sao lại không có tự ti cùng lo lắng? Nàng sợ Thanh Y không cần nàng, sợ Thanh Y đột nhiên chán ghét nàng. Vậy nàng phải làm sao bây giờ, phải sống thế nào đây?Trước kia không dám nói, nhân dịp Thanh Y say mà từng lời nói ra hết.Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenii.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.