Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Dây Dưa Cùng Người Bên Nhau Trọn Đời
Tuyết đã ngừng đột nhiên lại bắt đầu rơi. Hoa tuyết phi vũ đầy trời, rơi xuống tích một lớp thật dày trên mặt đất. Hai bóng người ôm chặt nhau đi trên đường như thể mang trên mình bụi trần của cả thế gian, giữa thế giới trống trải này lại hiển hiện nhỏ bé đến vậy.Tuyết đọng rất dày, chân đạp trên tuyết không nhìn thấy hài đâu. Cả một đường đi, hai đôi chân loạng choạng in trên nền đất, hoảng hốt sợ hãi như chính chủ nhân của nó vậy.Thanh Y nắm chặt tay Vũ Lâm, cho dù lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi, tay phải bởi dùng quá sức mà hơi co rút, nhưng mà, khí lực nàng vẫn lớn như vậy.Vũ Lâm để nàng tuỳ ý làm đau tay mình, Thanh Y không bó chân, nên cước bộ đương nhiên lớn hơn nàng, mà tam tấc kim kiên của mình chỉ có thể miễn cưỡng đuổi kịp bước chân nàng, đành cắn răng đi theo.Hai người dồn dập thở dốc, các nàng không biết mình đã đi qua bao nhiêu con đường, trong đầu chỉ có một ý niệm, chính là mau chóng rời khỏi nơi này, vĩnh viễn không trở lại.“Vũ Lâm, kiên trì nhẫn nại!” Thanh Y quay đầu, tuyết phản xạ ánh sáng xanh trắng, không thấy rõ sắc mặt Vũ Lâm, nhưng tay nàng nằm trong tay mình, có lẽ chỉ có như vậy mới có thể xác định nàng vẫn an toàn không việc gì về bên mình. Nhưng mà, nàng không nhìn rõ biểu tình trên mặt người kia, đầy thống khổ nén nhịn.Vũ Lâm dùng sức nắm tay nàng, nói: “Không có việc gì, chúng ta đi mau.”“Ah!” Lảo đảo một cái, Vũ Lâm ngã thật mạnh, Thanh Y cũng bị kéo ngã. Nàng cố gắng đi tới bên cạnh Vũ Lâm, ôm lấy người kia. Nương theo chút ánh sáng mờ nhạt, Thanh Y thấy rõ khuôn mặt đầy mồ hôi cùng đôi môi dưới bị cắn nát vương đầy máu của Vũ Lâm.“Lâm nhi, nàng…”Vũ Lâm lắc đầu, trấn an Thanh Y: “Ta không sao, chúng ta tiếp tục đi.” Làm bộ muốn nhỏm dậy, giãy dụa đứng lên. Thanh Y ôm thân thể kiên cường chống đỡ của Vũ Lâm, rốt cuộc không kiềm được nước mắt: “Lâm nhi, bỏ đi, chúng ta nghỉ ngơi được không? Chân của nàng đều như vậy rồi.” Thanh Y đau lòng nâng đôi chân bị bó của Thanh Y trong tay, đôi giày ướt đẫm gần như hỏng rồi.Thanh Y gian nan cõng Vũ Lâm trên lưng, thân thể chính mình cũng gần kiệt sức, nhưng mà, một cỗ lực lượng vẫn khiến nàng chống đỡ. Nàng không để ý đến lời phản đối của Vũ Lâm, cõng nàng đến dưới tàng cây, phủi tuyết trên tảng đá đi, tựa vào nhau, ôm lấy, sưởi ấm lẫn nhau giữa đêm tuyết lạnh, dùng hơi ấm của hai người trao cho mình và cả đối phương dũng khí để sống sót.Vũ Lâm dựa vào Thanh Y, im lặng ôm. “Chúng ta tự do rồi.” Nàng nhẹ nhàng nói.“Uhm.” Thanh Y vùi đầu lên vai Vũ Lâm, dòng lệ nóng hổi theo cổ Vũ Lâm, thấm vào áo nàng. “Nhưng mà, cái giá thực quá đắt.” Thanh Y nức nở nói.Phân thống khổ ấy khiến lòng nàng rét lạnh, khiến nàng càng dùng sức ôm người trong lòng, muốn xác định lần nữa nàng vẫn ổn, vẫn thuộc về mình.Nỗi vui sướng khi được tái sinh cùng nỗi bi thương khi mới trải qua đau khổ khiến hai người không nói gì, chỉ lẳng lặng ôm nhau.Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenii.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.