Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Dây Dưa Cùng Người Bên Nhau Trọn Đời
Lúc Thanh Y tỉnh lại đã thấy mình trở về căn phòng cũ, vẫn tấm ga giường thêu hoa kia, nhưng bên nàng lại không có Vũ Lâm.“Không! Lâm nhi……” Thanh Y thét lên, mặc kệ y phục không chỉnh tề, lao ra khỏi phòng, va phải một người.“Thanh cô nương, cẩn thận.” Đa Tình công tử đỡ nàng, thân thiết nói.“Lâm nhi của ta đâu? Nàng ở nơi nào? Các ngươi đưa nàng đi đâu? Nói cho ta biết!” Ánh mắt Thanh Y cuồng loạn, cảm giác sợ hãi vì sắp mất đi khiến nàng muốn nổi điên.Công tử ra hiệu để nha hoàn ở đằng sau đỡ lấy Thanh Y, chờ nàng ngồi vào chỗ của mình rồi mới nói: “Phu nhân không sao cả, chỉ không tiện gặp cô nương thôi. Lúc nương tử của ta trị liệu cho phu nhân đã phân phó không được để bất luận kẻ nào quấy rầy.”“Thật sự sao?” Thanh Y cảm thấy như mình sắp khóc mất, lúc không thấy Vũ Lâm bên cạnh mình, trái tim như thể bị đao cắt vậy.“Đây là chữ của phu nhân, nhờ ta chuyển cho Thanh Y cô nương, bảo ngươi không cần lo lắng.” Công tử đưa ra một tờ giấy, chữ viết xinh đẹp trên đó rõ ràng là của Vũ Lâm. Vũ Lâm chỉ viết hai chữ “khoẻ mạnh,” lại khiến Thanh Y yên tâm.“Thực xin lỗi.” Nghĩ đến việc xúc động vừa rồi khiến Thanh Y cảm thấy hổ thẹn, một người vốn gặp chuyện luôn bình tĩnh như mình chỉ cần gặp phải chuyện liên quan tới Vũ Lâm sẽ luôn không biết phải làm gì như vậy.“Là chuyện thường của con người thôi.” Nụ cười của công tử có thể khiến người ta an lòng: “Cũng thỉnh cô nương tin tưởng y thuật của nương tử ta, không lâu nữa ta tin rằng nhất định nàng sẽ trả lại ngươi một Bạch Vũ Lâm xinh đẹp.”“Đối với ta mà nói, ta không cần nàng xinh đẹp như xưa hay không. Dung nhan chỉ thêm trói buộc mà thôi.” Thanh Y đột nhiên cảm khái nói. Vẻ mĩ lệ đối với mình mà nói chính là độc dược, nàng thà diện mạo mình xấu xí, trải qua cuộc sống giản đơn bình thường còn hơn.“Ta chỉ hy vọng Vũ Lâm sẽ không vui vì tướng mạo của mình thôi, ta sợ nàng sẽ bận lòng.” Thanh Y cúi đầu, ánh mắt dịu dàng như gió xuân chất chứa vô hạn cảm tình thổ lộ, khiến cho vẻ đẹp của nàng mang theo vẻ thánh khiết.“Tại hạ cáo từ.” Công tử rời đi rồi, Thanh Y một lần lại một lần nhìn tờ giấy kia, nàng tin tưởng Vũ Lâm nhất định có rất nhiều điều muốn nói, nhưng mà thiên ngôn vạn ngữ chỉ có thể hoá thành hai chữ. Có những lời không cần phải nói cũng có thể hiểu thấu lẫn nhau.“Lâm nhi của ta, nhất định phải bình an trở lại.” Một giọt nước mắt rớt lên tờ giấy, làm nhoè nét mực.Đêm của một người, rõ ràng biết nàng ở chỗ ấy, nhưng lại nhìn không được, nghe không thấy, ôm không thể. Mặt Vũ Lâm băng vải trắng, máu vẫn không ngừng thấm ra ngoài. Để chữa khỏi vết thương dữ tợn này, Mạc Ly phải rạch mở từng vết ra, đổ và loại dược có tính chất đặc biệt. Hiệu lực của thuốc liên tục phát tác, như thể có vô số con kiến bò trên vết thương, lại không thể chạm vào. Sự tra tấn này, không phải người bình thường có thể chịu được.Mạc Ly vẻ mặt mệt mỏi, nói: “Rất nhiều người đã từng thử qua, lại không chịu được sự tra tấn liên tục này mà bỏ cuộc. Nếu ngươi không chịu nổi, chỉ cần nói một tiếng thì ta sẽ cởi ra giúp ngươi.”Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenii.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.