Dị Giới Y Tiên

Chương 10: Thu hoạch ngoài ý muốn.


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Dị Giới Y Tiên

"Vân thiếu... đây là... đây là..." Cho tới hiện tại Dạ lão vẫn không thể tin, thậm chí không thể chấp nhận tất cả đều là sự thật.

Phương Vân mở miệng cười, nụ cười vô cùng tươi rói: "Dạ lão, như thế ngài vừa lòng chứ hả?"

Dạ lão kích động, hai dòng lệ nương trên bờ má, giọng nói nức nở, gật đầu thật mạnh: "Vừa lòng! Vừa lòng! Lão bất tử này có được tạo hóa như vậy, được Vân thiếu hết lòng hết dạ vì ta, sao ta không vừa lòng chứ..."

Giọng của Dạ lão gấp tới nỗi không thể nghe rõ, cơn đau nhức tra tấn lão năm mươi năm nay, khiến cho hắn ngày ăn không ngon, đêm không thể ngủ, nhưng mới thoáng chốc thì cơn đau nhức đó lại giống như mây khói, biến mất không còn tung tích.

Rất khó để hình dung tâm trạng kích động hiện giờ của Dạ lão, ngoại trừ cảm kích với Phương Vân ra thì vẫn là cảm kích.

Mới ngày hôm qua, giờ giấc cũng như lúc này, lão còn không để lời nói của Phương Vân trong lòng, chỉ nghĩ rằng Phương Vân đọc qua vài quyển y thư, nên muốn thí nghiệm trên người của lão, chỉ thế thôi.

Dù sao chuyện Phương Vân thích đọc sách, phàm là người ở trong Phương gia đều biết, Dạ lão cũng không tò mò chuyện Phương Vân biết y thuật hay không biết.

Nhưng chỉ mới qua một khoảng thời gian ngắn ngủi, nhận biết của Dạ lão về Phương Vân xảy ra biến hóa nghiêng trời lở đất.

"Đừng nên hỏi nhiều, chuyện này chỉ cần ta và ngài biết là được rồi." Phương Vân cười hì hì nói.

"Lão hủ đã rõ." Dạ lão gật đầu nói, vô luận Phương Vân học đâu ra bản lĩnh này, nhưng hắn có thể trị khỏi bệnh cho lão là chuyện thiên chân vạn xác.

Sống nhiều năm như vậy rồi, lão đương nhiên hiểu rõ, việc gì có thể nói, việc gì không thể nói.

"Nếu ngài hiện giờ cảm thấy tinh lực quá dư thừa, có hai chổ để ngài có thể phát tiết." Phương Vân hư hỏng cười.

"Chổ nào?" Dạ lão nghiêng tai lắng nghe, nét mặt nghiêm túc, lúc này Phương Vân nói gì lão cũng đều tin, cho dù đó chỉ mới là đứa trẻ không tới hai tuổi.

"Loạn Thạch Đôi bên ngoài Nhạn Thành, ngài có thể phát tiết đấu khí ở đó, chổ còn lại là Hồng Tụ Lâu ở thành nam."

Dạ lão suýt chút nữa bật ngửa, tên tiểu tử hư hỏng này, không hiểu học theo ai, không ngờ lại biết chổ vui chơi đàn đúm nổi tiếng nhất trong Nhạn Thành.

Hai ngày sau đó, Dạ lão không trở về tiểu viện, mãi cho tới ngày thứ ba, Dạ lão mới chủ động tìm tới tiểu viện của Phương Vân.

Liên tục phát tiết hai ngày, đấu khí của Dạ lão không còn cuồng bạo như trước nữa, sắc mặt của Dạ lão hồng nhuận, rất khó nghĩ ra lão đã trăm tuổi.

"Vân thiếu, xin ngài nói cho ta biết, đoạn khẩu quyết kia của ngài đến cuối cùng có tác dụng gì?" Vẻ mặt của Dạ lão nôn nóng, dường như rất kích động.

Phương Vân sửng sốt, nghĩ rằng đấu khí của Dạ lão xuất hiện vấn đề, vội vàng hỏi: "Dạ lão, bộ có vấn đề gì sao?"

Dạ lão cười khổ: "Ta cũng chẳng biết đây có được xem là vấn đề không nữa..."

Phương Vân có hơi khẩn trương, hắn lo lắng đấu khí của Dạ lão sẽ vì tiên khí mà xảy ra sai sót, thế nhưng thoạt nhìn sắc mặt của Dạ lão, hoàn toàn không có vấn đề gì lớn lắm.

"Ta dùng hết thời gian hai ngày mới miễn cưỡng tiêu hao năm thành đấu khí..." Ánh mắt của Dạ lão kính ngưỡng nhìn Phương Vân.

Một lão già tuổi tác đã qua thất tuần, không ngờ lại dùng ánh mắt như thế nhìn Phương Vân, không phải là quan tâm ân cần, mà là kính ngưỡng.

Thì ra, lấy trình độ thất giai nhất phẩm của Dạ lão, nếu toàn lực tiêu hao thì chỉ ước chừng thời gian một ngày sẽ tiêu hao sạch đấu khí.

Thế nhưng Dạ lão lại dùng hết thời gian hai ngày, nhưng chỉ mới miễn cưỡng làm đấu khí mãnh liệt yên tĩnh trở lại, hơn nữa tinh lực vẫn tràn đầy như cũ.

Nói cách khác, nếu gặp cao thủ có cấp độ như nhau, Dạ lão hoàn toàn có thể dày xéo chết bất cứ tên cao thủ nào.

Lão cảm thấy đấu khí của mình giống như dùng mãi cũng không hết, mỗi lần lão phóng thích đấu khí, nếu là trước đây thì lão cảm thấy đấu khí tiêu hao một cách rõ ràng, nhưng lúc này đây thì dường như vô cùng vô tận, rõ ràng lượng đấu khí tiêu hao như nhau, nhưng lại cảm thấy chỉ mới dùng được một chút ít.

Dạ lão trình bày đấu khí của mình biến hóa ra sao cho Phương Vân nghe, Phương Vân vuốt cằm, ngóng nhìn Dạ lão.

Hắn cũng cảm thấy kỳ quặc, bởi vì hắn xác định đấu khí của Dạ lão quả thực không có biến hóa gì, sau nhiều lần phân tích, hắn đều cho ra cùng một kết quả.

Đấu khí của Dạ lão thực sự tăng lên ba phần, tuy nhiên ba thành này không đủ tăng một phẩm, vì thế không thể khiến Dạ lão có thể duy trì lâu như vậy.

Phương Vân lại giúp Dạ lão kiểm tra đấu khí lại một lần nữa, nhưng vẫn như trước, không phân tích được kết quả, lúc này Dạ lão ngồi trước mặt Phương Vân, nhưng không giống như lúc trước nữa, xem nhẹ suy nghĩ của Phương Vân.

"Dạ lão, ngài có thể cho ta xem công pháp ngài đang tu luyện không?" Phương Vân nghiêm túc hỏi.

"Chuyện này thì có gì không thể." Dạ lão sảng khoái trả lời, công pháp đấu khí của lão tuy rằng tinh thâm, nhưng ở trong Phương Vân cũng có bản sao chép, cho dù lão không muốn, Phương Vân vẫn có thể tìm được ở chổ khác.

Huống chi, Phương Vân giúp lão trị dứt bệnh cũ, lại khiến đấu khí của lão đột ngột tăng mạnh, không nói những chuyện khác, chỉ với phần tình cảm này, lão còn không cho sao.

Dạ lão đọc công pháp Hắc Thiên Ma Diễm một lần, không bỏ sót một chữ nào, sau đó lại hỏi: "Vân thiếu, ngài nhớ được bao nhiêu, hiện giờ ta không có bí tịch trong người, hai ngày nữa ta sẽ sao chép một quyển cho ngài."

"Khỏi, ta đã nhớ kỹ." Phương Vân phủi tay nói.

"Nhớ... nhớ kỹ?" Tròng mắt của Dạ lão suýt chút nữa là rơi ra ngoài, công pháp này có hai ba vạn chữ, Phương Vân chỉ mới nghe một lần, đã hoàn toàn nhớ rõ?

Sao có thể chứ? Lúc trước lão vì ghi nhớ công pháp, khoảng chừng mất thời gian hai mươi ngày, mỗi ngày đọc tới đọc lui, cuối cùng ghi tạc trong lòng, nhưng Phương Vân chỉ mới nghe một lần, đã hoàn toàn nhớ rõ.

Phương Vân sờ sờ mũi, chuyện này đối với đại đa số người tu chân mà nói thì không tính là một chuyện khó khăn, một quyển công pháp bình thường nhất cũng phức tạp hơn so với cái này hàng trăm lần, mà tu chân giả cũng chỉ xem qua một lần đã lập tức nhớ rõ.

Không chỉ như thế, nếu tu chân giả muốn truyền thụ một ít sự việc phức tạp hoặc công pháp cho người nào đó thì chỉ cần thông qua thần niệm lạc ấn lên linh hồn của đối phương, hơn nữa vĩnh viễn không quên.

"Dạ lão, bây giờ ta chưa nghiên cứu ra, trước tiên để ta nghiên cứu hai ngày đã rồi nói." Phương Vân nghiêm túc nói.

Sau khi Dạ lão rời khỏi, Phương Vân lập tức lâm vào trầm tư, không ngừng thôi diễn công pháp đấu khí Hắc Thiên Ma Diễm, thế nhưng Hắc Thiên Ma Diễm là công pháp cao cấp, với năng lực trước mắt của Phương Vân rất khó thôi diễn tới chổ ảo diệu, lại càng khó biết giữa tiên khí cùng Hắc Thiên Ma Diễm phát sinh biến hóa gì.

Nhìn từ ngoài vào, dường như Hắc Thiên Ma Diễm không xảy ra biến hóa gì cả, đấu khí của Dạ lão ngoại trừ tăng thêm ba phần thì không có gì khác.

Tuy nhiên thực lực cùng đấu khí của Dạ lão không chỉ tăng một chút xíu, mà tăng gấp mấy lần, điều này khiến Phương Vân rất khó hiểu.

Nếu nói đấu khí của Dạ lão bị tiên khí ảnh hưởng nên mạnh hơn hoặc yếu hơn, tăng lên hoặc hạ xuống thì Phương Vân có thể hiểu, nhưng tính lâu bền tăng lên, lại khiến Phương Vân trăm mối không thể giải tỏ.

?s=03ab0dfa76657ea3d505148c2252e9ab

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenii.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top