Dị Giới Y Tiên

Chương 13: Sáng tỏ thấu đáo.


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Dị Giới Y Tiên

Tinh thần lực của Phương Vũ tăng gấp mấy lần, gần như đạt tới tiêu chuẩn cả ma pháp sư tinh thần hệ.

Phương Vân luyện chế cực linh hàn châu thành một pháp bảo, mà cực linh hàn châu có một số điều chỉnh quan trọng đó là tiên khí cùng hàn khí tạo thành một vòng tuần hoàn, sẽ không bởi vì Phương Vân hấp thu mà trở thành một cái xác không.

Đồng thời, trong lúc Phương Vũ vô ý hấp thu thì tinh thần lực sẽ tăng trưởng không giới hạn, loại tăng trưởng như thế theo lẽ thường chỉ cầu chứ khó gặp.

Cho dù là Phương Vân, cũng không có cách nào đoán được tinh thần lực của Phương Vũ trong tương lai sẽ như thế nào, có lẽ sẽ giống tu chân giả, hình thành thần niệm của riêng mình, hoặc đi một con đường khác.

Đương nhiên, điều kiện trước hết là Phương Vũ cần có thọ nguyên gần như vô hạn giống tu chân giả mới đủ cung cấp thời gian cho nàng.

Hơn nữa, trong quá trình đó tất nhiên không thiếu cửa khẩu, dù sao vô luận tu luyện môn gì, đều là nghịch thiên nhi hành, nghiễm nhiên sẽ hứa hẹn có nhiều cửa khẩu chờ đời nàng.

Ngày tiếp theo, Phương Vũ yếu ớt mở to mắt, thứ đầu tiên nhìn thấy, đó là tên đệ đệ đáng giận của mình.

Phương Vân lập tức đại phát thư oai, anh dũng nhào tới Phương Vân, đè sát đệm giường: "Gia hỏa đáng hận, đền lam châu cho ta! Ngươi đền lam châu lại cho ta!"

Phương Vân cười hì hì, tay bàn tay ôm một viên lam châu to bằng đấm tay: "Thường cho ngươi!"

Phương Vũ vừa nhìn thấy cực linh hàn châu, ánh mắt lập tức dựng thẳng, tinh thần lực cùng cực linh hàn châu liên kiết với nhau, khiến nàng cảm thấy thân thiết vô hạn, cái cảm giác thân thiết này rất khó hình dung, nó giống như một bộ phận trên cơ thể của nàng.

Linh hồn của Phương Vũ đều bị ánh sáng âm u màu xanh biếc hấp dẫn, ánh mắt trầm mê trong đó, không thể tự kiểm soát, hai tay từ từ nâng cực linh hàn châu lên.

Loại cảm giác này, chỉ có Phương Vũ có thể cảm giác được, nếu đổi lại là người khác, nhiều nhất chỉ cảm thấy nó xinh đẹp, chứ không thể có được cảm giác như lúc này của Phương Vũ.

"Thỏa mãn chứ..." Phương Vân làm mặt cười nhìn Phương Vũ.

Phương Vũ hung hăng quét mắt nhìn Phương Vân, rồi lại thu hồi ánh mắt, đặt ở cực linh hàn châu: "Lần này tạm tha cho ngươi!"

"Thỏa mãn rồi thì buông ra, ngươi muốn đè ta tới khi nào hả?" Phương Vân trắng mắt nhìn Phương Vũ, suy nghĩ đều viết ngay trên mặt còn bày đặt làm bộ hời hợt.

Ngày kế tiếp, Dạ lão tới tìm Phương Vân, lão không còn vội vàng gấp gáp như trước nữa, bởi vì lão phát hiện, đấu khí của mình biến hóa, chẳng những không có hại với mình, ngược lại có rất nhiều chổ tốt.

Nếu nói điều có hại chân chính, đó là trước kia do bệnh cũ quấn thân nên khó ngủ, mà lúc này thì tinh lực tràn đây nên cũng khó ngủ.

Điều này khiến Dạ lão chẳng biết nên khóc hay nên cười, xem ra ông trời không định cho lão ngủ, tuy nhiên sự cảm kích và tôn kính với Phương Vân càng thêm sâu nặng.

"Dạ lão, ta còn chưa nghĩ ra kết quả, sao hôm nay ngài lại tới nữa?" Phương Vân mời Dạ lão vào trong phòng, bất đắc dĩ nhìn Dạ lão.

"Vân thiếu, ta đến đây để nói với ngài, thực ra ngài không cần lo lắng cho cơ thể của ta, vấn đề lớn nhất đã giải quyết xong, vấn đề còn lại thì chẳng nhằm nhò gì, đừng nên hao tổn tinh thần, hơn nữa chuyện này đối với ta không phải là một chuyện xấu." Dạ lão quan tâm nói.

"Dạ lão, ngoại trừ tính bền bỉ của đấu khí tăng lên thì đấu khí của ngài có thay đổi gì hay không?" Phương Vân không chịu bỏ qua, nghiên cứu biến hóa của Dạ lão, không phải chỉ vì Dạ lão, mà còn vì chính hắn.

Y thuật của Phương Vân không phải tự dưng mà có, là do có vô số câu đố không lời giải đáp như Dạ lão, Phương Vân giải đáp chúng nó từng chút một, vì thế hắn mới có thể làm những chuyện mà người khác không thể.

Nếu gặp được vấn đề khó hiểu thì không thèm giải quyết nữa thì y thuật của Phương Vân sẽ vĩnh viễn trì trệ không tiến.

Thế giới này có rất nhiều loại bệnh mà Phương Vân chưa từng nhìn thấy, cũng chưa từng nghe qua, nên Phương Vân sẽ không thỏa mãn tình trạng như hiện tại, chỉ có tò mò, mới có thể khiến hắn có đủ động lực.

Dạ lão nhìn ánh mắt của Phương Vân, lão hiểu Phương Vân không muốn bỏ qua như thế, hắn cũng giống với nhiều đời gia chủ Phương gia trước đó, bọn họ cũng có ánh mắt kiên định như thế.

Dạ lão trầm tư một hồi, cau mày nhìn về phía Phương Vân: "Ta cũng chẳng biết chuyện này có được coi là biến hóa hay không..."

Dạ lão dừng một lát, tiếp tục nói: "Trong đầu ta lúc này luôn tự giác nhớ tới đoạn khẩu quyết mà Vân thiếu cho ta, mà mỗi lần nhớ tới thì đấu khí sẽ vận chuyển, có đôi khi không nhớ tới, nhưng mỗi lần ta vận hành đấu khí thì cũng sẽ vận chuyển theo phương thức của khẩu quyết đó."

"Ý ngài muốn nói, khi ngài sử dụng đấu khí, sẽ tự động vận hành khẩu quyết?" Phương Vân mở to mắt, lập tức hỏi ngay.

"Đúng là vậy... ta vốn nghĩ rằng đó là đặc điểm của khẩu quyết mà Vân thiếu cho ta, nên hôm trước mới không nhắc tới..." Dạ lão xấu hổ gãi đầu, mỗi lần ở chung với Phương Vân, lão đều cảm thấy rất thoải mái.

Ở trong mắt của lão, không có khoảng cách giữa chủ tớ, Phương Vân càng giống như một đứa cháu của lão, mà tài trí của Phương Vân, lại khiến lão trố mắt ngó nhìn.

"Khẩu quyết mà ta cho ngài cũng chẳng có công hiệu thần kỳ như vậy." Phương Vân lắc đầu.

Trên thế giới này quả thực có công pháp tự động tu luyện, tuy nhiên những loại công pháp đó chưa hẳn đã là tốt nhất, bởi vì tự động thì đồng nghĩa với chuyện sẽ có hy sinh chút ít, ví như tốc độ tu luyện, chưa hẳn đã có hiệu quả hơn công pháp chủ động tu luyện.

Thế nhưng, hắn không ngờ tới đoạn khẩu quyết dùng để luyện hóa tiên khí của mình đến tay Dạ lão lại tự động vận hành.

Nếu nói như vậy, chỉ có một giải thích là hợp lí, đó là bản năng, bởi vì khẩu quyết Phương Vân cho Dạ lạo không có công năng tự động vận hành, khẩu quyết có thể bởi vì không phải cùng một người mà hiệu quả cũng không như nhau, tuy nhiên cũng chưa chắc bởi vì năng lượng khác biệt mà khẩu quyết phát sinh dị biến.

Cũng có thể Dạ lão vì nguyên nhân Phương Vân chữa lành bệnh cũ cho lão, hơn nữa công hiệu của khẩu quyết phi phàm, khiến tiềm thức của lão khắc sâu trong lòng, khi vận chuyển đấu khí, theo bản năng sẽ vận chuyển theo khẩu quyết.

"Dạ lão, ngài hãy sử dụng một ít đấu khí ngay bây giờ." Phương Vân nghiêm túc nói.

Dạ lão gật đầu, thân thủ triển khai, một ngọn lửa màu đen bỗng chốc xuất hiện trong lòng bàn tay, phát ra tiếng vang ù ù cùng với nhiệt độ nóng rực.

Lúc này Dạ lão thi triển đấu khí chẳng còn đau đớn gì cả, ngược lại cảm thấy cơ thể vô cùng thoải mái.

Một cơn gió nhẹ thổi tới, cửa phòng bị cơn gió này làm kêu vang kẽo kẹt kẽo kẹt kẽo kẹt, Phương Vân sửng sốt, gió này từ đâu tới?

"Không đúng, trong gió có thiên địa linh khí!" Thần niệm của Phương Vân lập tức cảm thấy có điều không bình thường, trong gió này, mang theo linh khí dày đặc, hiển nhiên do bị hấp dẫn nên tới.

Tuy nói thiên địa linh khí tồn tại ở khắp nơi, thế gian vạn vật đều có thiên địa linh khí, nhưng có một số nơi bởi vì hoàn cảnh hay địa thế đặc biệt nên có thể tụ tập linh khí dày đặc hơn.

Ví như căn tiểu viện của Phương Vân, nhờ có Tụ Linh Trận cho nên linh khí tương đối đậm đặc, ở chổ khác thì loãng hơn rất nhiều, theo lẽ thường, tỉ lệ sẽ không vượt quá 100:1.

Cho nên sẽ không vô duyên vô cớ lại thổi tới một cơn gió linh khí, hiển nhiên là do Dạ lão hấp dẫn lại.

Phương Vân dùng thần niệm bao quanh hắc viêm, cảm thụ sự biến hóa của hắc viêm, hắc viêm đứng ở trong gió chẳng những không dao động, ngược lại giống như một nồi nước sôi, sôi lên ùng ục.

"Là do đấu khí hấp dẫn thiên địa linh khí!" Ánh mắt của Phương Vân lóe lên một tia sáng.

Phương Vân lập tức đưa tay tới cạnh cổ tay của Dạ lão, truyền thêm vài luồng tiên khí vào trong cơ thể Dạ lão, quan sát cơ thể của Dạ lão, quả nhiên Dạ lão đang tự động vận chuyển khẩu quyết.

Thực ra đấu khí của Dạ lão không phát sinh dị biến, mà biến hóa hiện tại của Dạ lão đó là do phương pháp vận hành, Dạ lão cùng lúc phóng thích đấu khí dựa theo công pháp Hắc Thiên Ma Diễm, nhưng rồi lại theo bản năng vận hành khẩu quyết luyện hóa tiên khí.

Bản thân đoạn khẩu quyết này có tác dụng luyện hóa tiên khí, nhưng trong cơ thể của Dạ lão thì không còn tiên khí để luyện hóa nữa.

Thế nên cơ thể của Dạ lão bắt đầu hấp thu thiên địa linh khí, dù sao tiên khí là do linh khí tôi luyện mà thành, tiên khí cùng linh khí có quan hệ na ná như dưỡng khí tinh khiết cùng không khí, tiên khí là năng lượng nguyên chất, còn linh khí thì là năng lượng hỗn tạp không tinh khiết.

Trong lúc Dạ lão phóng thích đấu khí, cơ thể luyện hóa linh khí dưới hiệu suất thấp, cũng bởi vì thế nên mới khiến cho tính bền đấu khí của Dạ lão tăng trưởng một mức độ nào đó.

Loại trạng thái này tuy rằng tốt, nhưng chỉ có một mình Dạ lão làm được, không thể phục chế ra nươời thứ hai, bởi vì có nguyên do bản năng, Dạ lão đối với khẩu quyết sùng bái một cách mù quáng, đổi lại là người khác chưa hẳn đã có thể nhất tâm nhị dụng.

"Dạ lão..." Phương Vân mở miệng tươi cười: "Còn nhớ ước định của chúng ta không?"

?77531-Huyen-Ao-Di-The-Y-Tien-Tac-gia-Han-Bao

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenii.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top