Dị Giới Y Tiên

Chương 15: Sát khí lăng nhiên


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Dị Giới Y Tiên

Tài của không nên để lộ ra bên ngoài, những lí lẽ đó Phýõng Vân hiểu rõ, tuy nhiên cuộc sống yên ổn sau khi chuyển thế khiến hắn bắt đầu nới lỏng cảnh giác, hơn nữa hắn không cảm thấy sẽ gặp chuyện phiền phức gì ở trong Nhạn Thành.

Vì thế hắn không cố kị, nhưng hắn hiển nhiên đã xem thường bản tính tham lam của con người, ánh mắt chưởng quầy nhìn Phương Vân nhiều hơn một tia nham hiểm.

Hai ba vạn lượng ngân phiếu trong tay của Phương Vân đã khiến hắn nảy sinh ác ý trong lòng, nếu như đổi lại là một người khác, chưởng quầy chỉ có thể tận tình tiếp đón, tuy nhiên đây chỉ là một đứa trẻ chưa tới ba tuổi, điều này khiến hắn sinh tham niệm trong lòng, không ngừng bành trướng.

Chưởng quầy nhanh chóng gọi ra hai đại hán cao chừng bảy xích [1], trên lưng của hai đại hán đều đeo kiếm, hiển nhiên không phải tiểu nhị trong điếm, hơn nữa ánh mắt luôn trao đổi với chưởng quầy.

[1] 1 xích = 1/3 mét, 7 xích ~ 2,3 mét (cao dữ)

Phương Vân tuy chỉ mới ba tuổi, thế nhưng hắn nhìn ra ánh mắt bất thiện của hai đại hán cùng chưởng quầy, bắt đắc dĩ sờ mũi, trong lòng coi thường: "Có phải mình quá điệu thấp rồi không, sao lại gặp mấy tên không biết sống chết này chứ?"

"Tiểu thiếu gia, năng lượng thủy tinh mà ngài muốn đã chuẩn bị xong xuôi, thế nhưng chổ đó nhiều lắm, xin vào trong nội đường chờ đợi."

Hai đại hán cao to chặn ngoài cửa lớn, dường như muốn ngăn cản Phương Vân chạy trốn, ánh mắt của Phương Vân xoay chuyển vòng vo, gật đầu đi theo sau chưởng quầy, tiến vào nội đường.

Hắn cũng muốn nhìn thử một chút, mấy tên này muốn làm gì, hai đại hán thấy vậy cũng theo vào, lập tức đóng cửa tiệm lại.

Sau khi đi vào trong nội đường, chưởng quầy mỉm cười: "Tiểu thiếu gia, vừa nãy tính sai rồi, thì ra đống năng lượng thủy tinh đó không phải tám ngàn lượng, mà là ba vạn tám ngàn lượng."

"Ngươi tính thử cho ta xem, vì sao tới ba vạn tám ngàn lượng." Phương Vân lộ ra ánh mắt ngây thơ, nhìn chăm chăm chưởng quầy.

Chưởng quầy mặt không đổi sắc nói: "Năng lượng thủy tinh trung phẩm mà ngài muốn, giá một viên không phải một trăm lượng, mà là một ngàn lượng, còn năng lương thủy tinh thượng phẩm giá một ngàn sáu trăm lượng, ngài muốn ba mươi viên trung phẩm, năm viên thượng phẩm, tổng cộng có giá ba vạn tám ngàn lượng."

"Ông chủ, có phải ngươi khi dễ ta tuổi nhỏ, không biết giá cả?" Phương Vân mở miệng cười, tên chưởng quầy này xem ra là một kẻ thập phần gian ác, dám nối dối trước mặt hắn.

"Lão Lưu, nhiều lời vô ích với nó làm gì, trên người tiểu tử này có bao nhiêu tiền thì cứ kêu hắn trực tiếp lấy ra hết là xong." Trong đó có một vị đại hán không hề e dè nói ra, không thèm quan tâm bị Phương Vân nghe thấy chút nào.

Hai đại hán lúc này đều cầm đao cầm kiếm trong tay, nhìn sắc mặt, hiển nhiên không phải là thiện nam tín nữ.

Phương Vân một chút cũng không nghi ngờ, chỉ cần mình lấy ngân phiếu ra, thì sẽ lập tức bị bọn họ kết liễu.

Chưởng quầy cười lạnh một tiếng: "Các ngươi gấp gì chứ, chỉ cần moi tiền của hắn là được, cần gì phải động thủ."

"Chẳng lẽ lão Lưu muốn buông tha cho tên tiểu tử này, nói không chừng tiểu tử này là người thế gia vọng tộc, coi chừng chọc phiền toái, chẳng bằng làm thịt, sạch sẽ tới bến."

"Tiểu thiếu gia, ngài cũng nghe rồi đó, hai huynh đệ này là người của Hắc Lang Bang, nếu ngài giao ngân phiếu ra đây, ta sẽ bảo bọn họ cho ngài chết thống khoái, còn như không, thì đến lúc đó muốn cầu xin cũng đã muộn." Chưởng quầy cười khanh khách nhìn Phương Vân.

"Ngươi không sợ bọn họ độc chiếm ngân lượng, làm thịt luôn ngươi?" Phương Vân nghiêng đầu, khó hiểu nhìn chưởng quầy.

Gương mặt của Lưu lão hơi sựng lại, cười lạnh nói: "Lão đại Sói Đen của Hắc Lang Bang chính là anh họ của ta, nói sao thì hai bọn họ cũng là huynh đệ một nhà với ta, tự nhiên không cần đề phòng."

Lời này của chưởng quầy, thực ra muốn nói cho hai đại hán nghe, nếu như hai người đó nảy sinh ác ý trong lòng, thật sự vì mấy vạn lượng bạc mà giết hắn diệt khẩu, thì hắn thực sự không có biện pháp.

Nói như thế, tự nhiên vì để tiêu trừ tham niệm của bọn họ, đồng thời nhắc tới Sói Đen, để uy hiếp hai người.

Hắc Lang Bang là hắc bang lớn nhất Nhạn Thành, bang chủ có danh hiệu là Sói Đen, thực lực đã là ngũ giai, là một bá chủ trong Nhạn Thành, tính tình âm ngoan độc ác, lòng dạ hẹp hòi, có thù tất báo.

Cơ thể hai đại hán Hắc Lang Bang rõ ràng đang run rẩy, loại bỏ tham niệm trong lòng, trong đó có một người thấp giọng nói: "Lão Lưu nói đúng, đều là huynh đệ một nhà, sao có thể bị tiểu hài tử xấu xa này chia rẻ được!"

"Tiểu tử, mau giao ngân phiếu ra đây, miễn cho bọn ta đích thân động thủ, đừng nghĩ bọn ta sẽ hạ thủ lưu tình!"

"Ta chưa từng nghĩ bọn ngươi sẽ hạ thủ lưu tình!" Phương Vân mở miệng cười, trong mắt toát ra vài phần ngoan lệ.

Đừng tưởng nhầm Phương Vân là một thiện nam tín nữ, ác danh trong tu chân giới rất rõ ràng, dù cho sau khi đã chuyển thế, hắn cũng làm ra một vài chuyện thiếu đạo đức.

Hắn không tin nhân quả tuần hoàn, hắn chỉ tin tưởng, ác nhân tự có ác nhân trị, vì thế hắn không ngại làm ác nhân.

"Còn không mau giao ngân lượng ra." Hai đại hán bước từng bước tới PHương Vân, đao kiếm trong tay lạnh run người.

Trong mắt của bọn họ, Phương Vân chính là một con dê béo, mặc cho bọn họ chém giết, chẳng hề cảnh giác chút nào. Chuyện tất nhiên rồi, đối mặt với một đứa trẻ ba tuổi, phần lớn mọi người đều có tư tưởng như thế.

"Nếu ta không giao thì sao nào?" Phương Vân ngẩng đầu, ánh mắt khinh miệt nhìn hai người trước mặt.

Trên mặt của hai đại hán mỉm cười tàn nhẫn, giơ cao đao kiếm, không chút lưu tình chém xuống: "Không giao thì đi gặp tử thần đi!"

Phương Vân nhếch miệng cười, khinh miệt, coi thường, châm biếm, còn có một tia lãnh ý, vươn hai ngón tay ngắn ngủn non nớt, nhìn như tùy ý, nhẹ nhàng vung lên.

Đinh ---

Một tiếng va đập kim loại vang lên, đao phong của đại hán cầm đao không ngờ bị khống chế nghiêng qua một bên, trực tiếp đánh vào kiếm phong của đại hán cầm kiếm.

Đao kiếm giao kích, chấn bao tay của hai người vỡ toang, đao kiêm đồng thời rơi xuống mặt đất.

Đại hán cầm kiếm đau nhức kêu một tiếng: "Ai ui... Chó Dại, ngươi làm gì thế!"

Đại hán cầm đao lộ vẻ kinh nghi: "Ta... Ta..."

Hắn không biết xảy ra chuyện gì, vốn hắn muốn dùng toàn lực huy đao đánh xuống, thế nhưng lúc chạm trúng hai ngón tay mềm mại kia thì cảm thấy một cổ cự lực truyền tới.

Là lỗi thị giác? Hắn không tin, sức mạnh hai ngón tay vừa rồi của Phương Vân do một tiểu hài đồng ba tuổi có thể làm ra được, hắn thà rằng chọn lựa tin mình vừa rồi nhất thời thất thủ.

"Ta không cẩn thận..." Đại hán cầm đao lắp bắp giải thích.

"Các ngươi làm gì thế, còn không mau giải quyết tên tiểu tử này." Chưởng quầy nhất thời khó dằn nổi, trong lòng của hắn, luôn có cảm giác không tốt, hắn không biết trong lòng sao lại có cảm giác bất an này.

Đây không phải là lần đầu tiên hắn làm chuyện này, cho dù là lần đầu làm, tim của hắn cũng không đập mạnh như vậy, cảm giác này dường như báo trước có chuyện không tốt xảy ra.

Hai đại hán nhìn nhau, ánh mắt chuyển về phía Phương Vân, đại hán cầm đao giơ nắm tay lên, nắm tay muốn lớn hơn cả đầu của Phương Vân, một quyền này nếu như đấm mạnh xuống, đầu của một đứa bé ba tuổi thực sự bị đánh nát.

Thế nhưng, Phương Vân không phải là đứa bé bình thường, đừng nói hai tên đại hán không chút thực lực này, cho dù là cao thủ dưới ngũ giai, hắn cũng có thể dễ dàng giải quyết.

"Các ngươi biết không... các ngươi vừa bước một chân vào quỷ môn quan..."

Giọng nói non nớt của Phương Vân mang theo một tia sát khí, lại như một cổ hàn ý, vang vọng trong phòng, cả người chưởng quầy cùng hai đại hán không khỏi run lên.

?77531-Huyen-Ao-Di-The-Y-Tien-Tac-gia-Han-Bao

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenii.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top