Dị Giới Y Tiên

Chương 2: chuyển thế luân hồi.


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Dị Giới Y Tiên

Đông Thổ đại lục ---

Ở trên Mạc Bắc bình nguyên không phân biệt quốc gia, chỉ có vài ngàn thế lực gia tộc lớn nhỏ.

Trong đó có ba đại gia tộc cực mạnh, phân biệt là ba thị tộc lớn Phương gia, Lý gia, Nạp Lan gia, trong đó Phương gia độc chiếm hạng đầu, trong mấy chục năm nay, mơ hồ có xu thế vượt mặt hai nhà còn lại.

Đương đại gia chủ Phương gia là Phương Hào, chẳng những thủ đoản cứng rắn, thực lực lại siêu quần, được ca tụng là Mạc Bắc đệ nhất cường giả.

Không chỉ có Phương Hào thực lực siêu tuyệt, ngay cả con cái cũng xuất chúng, con cả Phương Thiên năm nay hai mươi tuổi, đang là thanh niên trai tráng, ngoại trừ anh em trong nhà thì không ai là địch thủ.

Con trai thứ Phương Nhạc năm nay chỉ mới mười chín, không ngờ lại là đại tướng quân Bạch Vân đế quốc ở Nam Cương, hơn nữa ở trong Bạch Vân đế quốc, còn được ca tụng là Vô Song đại tướng quân.

Con gái thứ ba là Phương Nguyệt, tuổi độ mười bảy, tuy chỉ là một đạo sư ở Già Nam học viện, nhưng thực lực lại vượt xa đám anh em, là người mạnh nhất, hơn nữa còn được xem là ma pháp thiên tài trăm năm khó gặp được một.

Con gái thứ tư là Phương Vũ, tuy chỉ mới năm tuổi, nhưng tư chất lại trên cả Phương Nguyệt, tuy chưa tu luyện qua ma pháp, nhưng đã đi kiểm tra, ma lực đạt tới nhị giai nhất phẩm, một ít người có tư chất bình thường, cả đời cũng chỉ có thể đạt tới nhị giai, mà Phương Vũ chỉ mới năm tuổi thì đã đạt được.

Rất nhiều cường giả ma pháp đều hướng tới Phương Hảo tỏ ý muốn thu nhận Phương Vũ làm đồ đệ, nhưng Phương Hào vẫn thấy Phương Vũ tuổi vẫn còn quá nhỏ, nên cự tuyệt những cường giả ma pháp đó.

Bên trong đại viện Phương gia, Phương Hào lo lắng chờ ngoài phòng sanh, Phương Thiên cũng đi theo cạnh cha mình.

Phương Hào mấy lần muốn nhảy tọt vào phòng sanh, đều có Phương Thiên ở cạnh giữ lại.

"Lão tía, đây là lần thứ năm mẹ sinh nở rồi, không có chuyện gì đâu." Phương Thiên an ủi nói.

Phương Hào thần sắc nôn nóng: "Ngươi nói lão ngũ vì sao khó thỉnh như vậy, so với bốn người các ngươi càng thêm khó thu phục."

Bầu trời mây đen dày đặc, một tiếng lôi minh vang vọng khắp Mạc Bắc bình nguyên.

Đúng lúc này, bên trong phòng sinh phát ra tiếng khóc của trẻ con, nét mặt của Phương Hào giãn ra, cũng không thèm để ý Phương Thiên ngăn cản, đẩy cửa phòng sanh, vội vã nhảy tọt vào phòng sanh.

Đầu sàng là một phụ nhân xinh đẹp, nét mặt lộ vẻ mệt mỏi, thị nữ thì ôm một đứa bé, đứa bé khóc òa, Phương Hào nhất thời mặt mày vui vẻ.

"Cuối cùng cũng ra." Phượng Hào đoạt đứa bé, ôm vào lòng ngực, đồng thời cánh tay còn lại thì không thành thật vén tã lót lên, nụ cười trên mặt càng thêm sáng lạn: "Con trai, lại là con trai, Nguyệt như... khổ cho ngươi."

Nạp Lan Nguyệt Như nhẹ cười: "Có con trai rồi thì sẽ không quan tâm tới lão bà."

Phương Hào nhếch miệng cười, lập tức ngồi xuống giường, cái miệng nhanh nhẩu: "Con trai cùng lão bà, đều muốn, đều muốn, ha ha..."

"Í, lòng ngực lão ngũ có đồ án thiệt quái lạ, hình như là một đám mây, lại giống như một đóa hoa sen." Phương Hào tò mò nhìn lòng ngực của lão ngũ.

"Đó là thai ký, sau khi lớn lên sẽ từ từ biến mất."

"Đặt tên cho lão ngũ đi." Nạp Lan Như Nguyệt nhỏ nhẹ nói.

"Ta là một gã quê mùa, có thể đặt được tên gì nghe hay, Nguyệt Như cứ đặt đi." Phương Hào đùn đẩy trách nhiệm nói.

Nạp Lan Nguyệt Như đắn đo trong lòng, từ tốn mở miệng nói: "Nếu trên ngực lão ngũ có đám mây, thế thì cứ gọi là Phương Vân đi."

Phương Vân mở to mắt, mờ mịt nhìn đôi vợ chồng trung niên phía trước: "Ta bị làm sao thế?"

Phương Vân muốn mở miệng nói chuyện, lại phát ra tiếng khóc nỉ non của trẻ con, trong đầu Phương Vân lập tức trở nên đần độn.

Phương Vân gian nan giơ hai cánh tay lên, nhìn hai tay nhỏ nhắn như củ sen, cơ thể không chút sức lực, người phía trước thì lại vô cùng lớn: "Chẳng lẽ mình chuyển thế đầu thai?"

"Xem ra thực sự chuyển thế rồi, nhưng vì sao đạo tâm lại còn? Í... đạo tâm viên mãn."

"Mẹ..." Phương Vân đột nhiên quay đầu nhìn Nạp Lan Như Nguyệt ở đầu giường, trong lòng vừa động: "Thì ra là thế, cuối cùng thì ta cũng hiểu ra rồi..."

Trong lòng Phương Vân kêu to: "Thì ra đạo tâm mà mình thiếu chính là đạo trần duyên này."

Đạo tâm giống như mặt trăng khi tròn khi khuyết, hiểu được một trần duyên, là một đạo tâm, trải qua thiên niên bách thế, đạo tâm của Phương Vân là đại thành.

Thế nhưng trần duyên ở thế gian đầu chỉ ngàn vạn lần, mà chưa hẳn mỗi trần duyên là một đạo tâm thuộc về mình, Phương Vân cũng có lúc lầm đường lạc lối, cũng có lúc không hoàn thành được, cũng có lúc phải không ngừng trải nghiệm.

Tu chân là bản thân không ngừng tự hỏi, hiểu được chí lý, thăm dò thiên đạo.

Tuy nhiên, Phương Vân đời trước thủy chung vẫn không thể kiếm được một đạo trần duyên cuối cùng, không thể bù đắp được sở nguyện, viên mãn đạo tâm.

Nhưng mà, trong thoáng chốc chuyển thế, lại khiến cho hắn hoàn toàn tỉnh ngộ, thiên địa chí lí, trong thời gian ngắn hắn đã hiểu rõ, thứ hắn thiếu là đạo trần duyên này.

Trăm ngàn năm qua, Phương Vân từng vào rừng làm cướp cạn, từng quan vị hiển hách, từng làm qua một kiếp quân hoàng, nếm qua nổi khổ thế gian, trải qua trăm ngàn trần duyên, nhưng chưa từng thử làm con của kẻ khác.

Làm con cái, đối với người thường mà nói thì không thể tính là một chuyện, nhưng đối với Phương Vân thì khó hơn lên trời.

Khi hắn còn nhỏ thì đã theo sư tôn tu hành, tám tuổi nhập đạo, hai mươi tuổi lựa chọn đạo tâm cho bản thân, chưa bao giờ một ngày làm con người khác, chưa bao giờ có được một chút tình thường nào từ người mẹ.

Ở sâu trong đáy lòng của Phương Vân có lẽ vẫn còn ẩn đấu một chút khát vọng về tình thân, thế nên mới khiến đạo tâm của hắn không được viên mãn.

Nếu như Phương Vân không chuyển thế, có lẽ đạo tâm của Phương Vân, mãi mãi sẽ không viên mãn.

Tu chân là như thế đó, có thể bởi vì một chút sai sót mà khiến tu vi đình trệ, đạo tâm khiếm khuyết, trừ phi có cơ duyên lớn như trời, mới tu thành chính quả.

Sau khi đạo tâm viên mãn, linh hồn thành thánh, mặc dù Phương Vân lúc này không chút tu vi, nhưng thần niệm của hắn có thể mở rộng hơn mười trượng.

Đương nhiên, có thần niệm mà không có tu vi thì cũng là chuyện có hại vô ích, nếu thần niệm quá mức cường đại, còn thân thể lại quá yếu thì sẽ có thể khiến cơ thể vỡ nát, ngược lại cũng thế.

Thế nhưng, Phương Vân không rõ, vì sao cơ thể của mình lại không xảy ra chuyện gì, ngược lại còn có xu thế cân bằng với thần niệm.

Nếu nói đạo tâm cần cơ duyên cùng ngộ đạo thì tu vi cần khổ tu cùng lĩnh ngộ, đạo tâm có thể linh hồn thành thánh, xuyên thủng cửu thiên, tu vi thì có thể điều mưa khiển gió, ngao du toàn cầu.

Hơn nữa Phương Vân lúc này có được trí nhớ của đời trước, cộng thêm thông thiểu sở tài trăm họ, lại tự nghĩ ra được một bộ tu chân bảo điển, gọi là "Thông Thiên Bảo Giám".

Thế nhưng, lúc sáng chế ra "Thông Thiên Bảo Giám", bởi vì tu vi đã là Độ Kiếp kỳ, cho nên chưa từng tu luyện thử.

Lúc này là cơ hội trời cho, Phương Vân thử bắt đầu tu luyện "Thông Thiên Bảo Giám", con đường tu luyện không có đường tắt, nhưng cũng có một phần nhờ tư chất, cũng bởi vì thế Phương Vân có thể tu luyện tới Độ Kiếp kỳ đỉnh, mà toàn bộ tu chân giới lại không có một người.

Mỗi người từ lúc còn nhỏ thì đã có khí tiên thiên, theo tuổi tác lớn lên, khí tiên thiên sẽ ngày càng ít, nói như thế, nhập đạo tu chân càng sớm, thành tựu trong tương lai càng cao.

Năm đó Phương Vân tám tuổi nhập đạo tu hành, thành tựu đệ nhất nhân, hiện tại Phương Vân vừa mới sanh ra không lâu đã bắt đầu tu luyện, phen cơ duyên như thế này, sợ là khắp tu chân giới đều có một không hai.

Phương Vân thật cẩn thận ngưng tụ khí tiên thiên, không để khí tiên thiên bị cuốn đi một sợi, những khí tiên thiên này chính là thứ quí giá nhất trong thiên địa.

Rất nhiều người tu chân dùng thủ đoạn tà môn, cướp đoạt trẻ con mới sinh, hút khí tiên thiên cho mình sử dụng, tuy hiệu quả rõ ràng, nhưng thủ đoạn quá mức âm độc, thêm phần cưỡng đoạt khí tiên thiên của kẻ khác, hiệu quả sẽ suy giảm phần lớn, lại càng không hợp với thiên hòa, gặp phải thiên khiển.

Ở khí hải của Phương Vân có một đoàn khí tiên thiên nho nhỏ đang ngưng tụ thành hình, hình thể chỉ lớn cỡ cây kim, thế nhưng độ tinh khiết của khí tiên thiên này đủ khiến người tu chân xem lát con mắt.

Khí tiên thiên không ngừng tẩm bổ cơ thể Phương Vân, từ lúc khí tiên thiên được ngưng tụ, Phương Vân cũng coi như chính thức bước vào con đường tu chân đầu tiên, Tụ Khí.

Tuy chỉ mới là Tụ Khí sơ kì, nhưng cơ thể đã được khí tiên thiên cường hóa, dùng tốc độ mà mắt thường không thể nhìn thấy được, nhanh chóng thoát thai hoán cốt.

Tốc độ thoát thai hoán cốt kiểu này, so với bình thường nhanh hơn mấy lần, người bình thường muốn bước vào Tụ Khí sơ kì, ít nhất cũng cần mấy tháng, thậm chí còn lâu hơn, nhưng Phương Vân đạo tâm viên mãn, kinh nghiệm phong phú, lại có khí tiên thiên, cho nên hắn mới nhanh chóng bước vào con đường tu chân đầu tiên nhanh như thế.

Phương Hào cùng Nạp Lan Như Nguyệt có nằm mơ cũng không ngờ, lão ngũ vừa mới sinh ra chưa được mấy giờ này, hiện tại đã có thể đánh gục mấy đại hán chỉ bằng tay không.

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenii.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top