Dị Giới Y Tiên

Chương 4: Thâu hương tiếc ngọc.


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Dị Giới Y Tiên

Phương Vân dễ bắt như vậy sao?

Cho dù Phương Vũ sử dụng ma pháp mà nàng đắc ý nhất cũng không giữ được Phương Vân, nói gì tới khi không dùng ma pháp.

Phương Vân cứ giống như con thỏ nhỏ, có thể tung có thể nhảy, có thể chạy có thể lùi, Phương Vũ từ tiểu viện của mình, đuổi theo gần một nửa Phương phủ, cuối cùng thì không thấy Phương Vân đâu cả.

Phương Vũ thấm mệt, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, lồng ngực đập bùm bụp, tuy rằng không nhìn thấy bóng dáng của Phương Vân đâu cả, nhưng hận ý trong mắt vẫn không giảm sút: "Ngươi chờ ngày mai đi thì biết!"

Phương Vũ thở phì phò trở về phòng, lại cảm thấy có chút không thích hợp, nhanh chân chạy tới giường.

Trên giường lộn xộn, hiển nhiên có người lục lọi, sắc mặt của Phương Vũ lập tức trầm xuống.

Trên bầu trời Phương gia, đột nhiên truyền tới một tràng thét chói tai đầy tức giận: "Lão ngũ! Ta thề không đội trời chung với ngươi!"

Phương Vũ ra sao cũng không ngờ được, Phương Vân lại dĩ nhiên dương đông kích tây, vừa rồi hắn căn bản cố ý dụ mình đuổi theo, khó trách mỗi lần cảm thấy như sắp bắt được hắn.

Phương Vân cực kỳ hứng thú ôm một chậu hoa bằng nửa người hắn, tiên linh hoa dưới ánh trăng có vẻ càng kiều diễm hơn.

Chạy một hồi, Phương Vân cảm thấy an toàn, bàn tay nhỏ bé quơ một cái, trực tiếp ngắt tiên linh hoa xuống, không chút thương tiếc, sau đó há miệng ra, nhét vào trong miệng.

Nếu dùng tiên linh hoa luyện thành đan dược thì hiệu quả tất nhiên sẽ tốt hơn, thế nhưng lấy năng lực trước mắt của Phương Vân, đừng nói luyện đan, ngay cả lò luyện đơn cũng không có, thế nên đơn giản ăn vào miệng.

Trong bụng lập tức cảm thấy một luồng khí nóng, Phương Vân biết đó là tiên khí của tiên linh hoa, bắt đầu phát huy hiệu quả.

Có câu hoa càng đẹp thì càng độc, tiên linh hoa cũng không ngoại lệ, thế nhưng tiên linh hoa không phải thuốc kịch độc, mà là thuốc đại bổ, phần lớn người bình thường đều không thể thừa nhận bực này tiên khí trùng kích.

Cho dù là Phương Vân đi nữa thì cũng không dám lơ là, tìm một góc hẻo lánh, trước tiên bố trí một pháp trận ẩn nấp, sau đó lập tức ngồi xuống luyện hóa luồng tiên khí nọ.

Tiểu viện của mình không thể về được, nói không chừng cô gái nhỏ kia đang ngồi chồm hổm đợi ở đó, mình về thì khác gì tự đưa đầu vào lưới.

Phương Vân tu luyện đã hơn một năm, tu vi của bản thân có một chút thành tựu, tuy rằng vẫn dừng ở giai đoạn Tụ Khí sơ kì, nhưng tiên khí tương đối đầy đủ, đủ để Phương Vân thi triển một ít tiên thuật cấp thấp, khiến hắn có thể chống lại được ma pháp của Phương Vũ.

Cổ tiên khí này nếu không thấp thu nhanh chóng, sẽ bị xói mòn theo thời gian, không tới hai năm, cổ tiên khí này hoặc bị Phương Vân hấp thu hoàn toàn, hoặc bị xói mòn hơn phân nửa.

Bất qua, cho dù Phương Vân ngày đêm hấp thu, cũng không có biện pháp trong vòng hai năm hấp thu hết hoàn toàn, tiên khí trong đóa tiên linh hoa này chắc chắn sẽ bị xói mòn hơn phân nửa.

Cơ thể của Phương Vân tỏa ra ánh sáng âm u, giống như đom đóm, đó là tiên khí bị tiết ra ngoài.

Phương Vân cũng không có cách nào ngăn cản tiên khí tiết ra ngoài, tuy đáng tiếc, nhưng không thể chậm trễ, trừ phi hắn có thể luyện chế tiên linh hoa thành đan dược, nhưng lấy tu vi hiện tại của hắn, cho dù là bày tất cả tài liệu ra trước mặt, cũng chỉ có thể trơ mắt ngồi nhìn.

Ba giờ sau đó, sắc trời mờ tối, dường như sắp hửng sáng, mà tiên khí trong khí hải của Phương Vân ngày càng dày đậm, Phương Vân đình chỉ hấp thu tiên khí, tiên khí trong khí hải, đã đạt tới một điểm giới hạn nhỏ.

Hiện giờ việc Phương Vân cần làm chính là ngưng luyện tiên khí, đột phá tiểu huyền quan, như thế mới có thể tấn chức Tụ Khí trung kỳ.

Trên con đường tu chân, có rất nhiều huyền quan, giống như Phương Vân lúc này, từ Tự Khí sơ kì tấn chức Tụ Khí trung kỳ thì xưng là tiểu huyền quan, còn như nếu từ Tụ Khí kỳ đột phá tới Ngưng Khí kỳ thì xưng là đại huyền quan.

Thế nhưng như thế không phải nói tiểu huyền quan dễ hơn đại huyền quan, có một vài huyền quan đặc thù, sẽ đưa tới kiếp nạng, cho nên được gọi chung là kiếp nạn, cũng có một số ít công pháp đặc thù sẽ dẫn tới kiếp nạn.

Bất quá giai đoạn trước cơ bản không có kiếp nạn, Phương Vân khống chế tiên khí, ngưng tụ tiên khí thành một đoàn, cảm giác giống như được chùi rửa bằng nước, trước tiên ngưng luyện tiên khí, sau đó lại cho vào thêm một chút tiên khí từ bên ngoài, sau đó lại ngưng luyện tiếp.

Bởi thế nên thế gian vạn pháp đều có thể thành đạo, có lẽ loại chuyện chùi rửa này rất thông tục, không hợp với cảnh giới tu chân, nhưng tu chân vốn truy tìm vạn pháp, ngộ chân lí, cầu thiên đạo, nếu đối với việc thông tục quá mức kiêng dè, ngược lại sẽ vĩnh viễn hạn chế tu vi cùng đạo tâm của bản thân.

Phương Vân cảm nhận được tu vi của mình lúc này đã ổn định, mà tiểu huyền quan của Tụ Khí trung kì ở trong mắt Phương Vân giống như một sợi chỉ bạc, muốn phá lúc nào thì phá.

Phương Vân chưa vội đột phá tiểu huyền quan, mà dùng tiên khí nhẹ nhàng thử nghiệm, tiểu huyền quan lập tức gợn sóng nhè nhẹ, cực kì không bền chắc, đó là huyền quan đầu tiên khi tu chân, đối với bất luận kẻ nào, cũng đều không khó khăn mấy.

Chỉ cần không ngu ngốc tới cực điểm, thông qua tiểu huyền quan cũng không quá khó, tuy nhiên theo tu vi tăng trưởng, độ khó khăn của tiểu huyền quan sau này sẽ tăng cao.

Phương Vân trực tiếp dùng toàn lực, trùng kích tiểu huyền quan, tiểu huyền quan nháy mắt cáo phá, không chút chống cự.

Chỉ một thoáng, cơ thể của Phương Vân hòa làm một thể với thiên địa, thiên địa linh khí càng thêm khổng lồ, cuồn cuộn không ngừng mạnh mẽ chui vào trong cơ thể của Phương Vân, hóa thành tiên khí tinh thuần, dung nhập vào trong khí hải.

Dùng suốt một buổi tối, Phương Vân cuối cùng cũng luyện hóa được tổng cộng một thành tiên khí trong tiên linh hoa, đồng thời hắn cũng thành công tấn chức Tụ Khí trung kì, chỉ cần cho hắn thêm thời gian luyện hóa tiên khí còn thừa lại, chắc hẳn có thể lại tấn chức Tụ Khí hậu kì trong vòng một năm.

Lúc này sắc trời sáng tỏ, Phương Vân đứng dậy, lại phát hiện tiểu viện này mình chưa từng đi qua lần nào.

Khi hắn thu hồi lại trận pháp ẩn núp, lập tức nghe thấy một trận ho khan, Phương Vân trong lòng khẽ động, trận ho khan này lược hiển vô lực, nhưng khí tức lại hùng hậu vô cùng, so với lão tía còn mạnh hơn rất nhiều.

Dường như là một ông già bị bệnh nguy kịch, mà thực lực của người này tuyệt đối hơn xa lão tía, đây cũng là cao thủ mạnh nhất từ khi Phương Vân sinh ra tới giờ gặp được.

Phương Vân cũng chẳng kiêng dè, đi tới trước cửa, nhẹ nhàng hé cửa phòng ra, đưa cái đầu nhỏ vào trong, đánh giá xung quanh.

Tuy rằng sắc trời sáng tỏ, nhưng cửa phòng bên trong đóng chặt, một ngọn nến phập phồng, ngồi trước bàn có một ông cụ hai mắt nhắm lại, trán đổ mồ hôi đầm đìa, ngọn nến chiếu sáng khuôn mặt lão giả, có vẻ càng thêm cô tịch.

Ông cụ dường như phát hiện có người lạ vào nhà, hơi mở mắt, lại phát hiện một cái đầu tinh quái, một đôi mắt đảo qua đảo lại giống như tên trộm.

"Ngươi là Phương gia lão ngủ?" Ông cụ thu hồi ánh mắt đục ngầu, khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười, hắn cũng bị vị khách ngoài ý muốn tới đây chơi này ảnh hưởng, cảm thấy một chút ấm áp.

"Ông cụ, ông bị bệnh hả?" Bàn tay nhỏ bé của Phương Vân đẩy cửa ra, đi vào trong phòng, ánh sáng lọt vào phòng khiến ông cụ hơi tránh qua một bên, dường như cảm thấy không thích ứng với ánh sáng mạnh như thế.

"Đã năm mươi năm rồi." Ông cụ lạnh nhạt nói, dường như đã nhìn thấu mọi việc.

"Năm mươi năm, bị bệnh hành hạ suốt năm mươi năm, thật sự đau đớn." Khuôn mặt non nớt của Phương Vân lộ ra thần sắc lão thành, hơi thở dài nói.

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenii.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top