Dị Giới Y Tiên

Chương 5: Bệnh cũ năm xưa.


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Dị Giới Y Tiên

Phương Vân leo lên chiếc ghế dựa cao hơn so với hắn, ngồi bên cạnh lão giả, chăm chú nhìn lão giả hồi lâu, còn ông cụ cũng đánh giá Phương Vân, quan sát vị Phương gia lão ngũ này.

Qua hồi lâu, lão giả cuối cùng cũng mở miệng, trên mặt hiện ra nụ cười hiền lành: "Ngươi nhìn cái gì?"

"Ngươi đang nhìn cái gì thì ta cũng đang nhìn cái đó." Phương Vân mở miệng cười, để lộ hàm răng chưa mọc đủ.

"Ta chỉ là một ông già khú đế, có gì đẹp chứ." Lão giả cầm chén trà lên, hớp một ngụm nhỏ.

Phương Vân cười tươi rói: "Còn ta thì là một thằng ranh còn đang mặt yếm, có gì đẹp để xem?"

"Cũng đúng, một ông già khú đế bị bệnh sắp chết, một đứa ranh con còn đang mặt yếm, chúng ta thực sự rất hợp nhau, ha ha..." Lão giả vui vẻ cười ha hả, đã lâu rồi hắn chưa được vui sướng như vậy.

Nhiều năm qua, hắn luôn ở một mình trong tiểu viện này, ngoại trừ một ít ngày lễ tết Phương Hào sẽ tới thăm hắn thì lúc bình thường đều lẩn tránh bên trong tiểu viện cô tịch.

Nói hắn không cô đơn, đấy là gạt người, không ai thích cô đơn một mình, ngồi chờ chết già cả.

Thế nhưng, cho dù hắn có năng lực rời khỏi tiểu viện này thì thế nào, thiên hạ ngày nay đã không còn là thiên hạ của hắn, cho dù rời khỏi chổ này, hắn vẫn như trước, phải chịu cơn đau do bệnh tình hành hạ.

"Lão gia tử, ngươi là người của Phương gia sao? Sao ta lại không nghe lão cha nhắc tới ngươi." Phương Vân khó hiểu nhìn lão giả, lẽ ra với thực lực của lão giả thì Phương Hào chắc hẳn nên đặc biệt dặn dò, không nên tùy ý mạo phạm.

"Người già cả rồi, tự nhiên ít người quan tâm." Lão giả than nhẹ một hơi, lời nói buồn tẻ không thôi.

Mặc dù nhìn hắn nhẹ nhàng khoan khoái, nhưng vẫn cảm thấy một chút mất mác, không ai hi vọng mình bị người ta quên, nghe Phương Vân hỏi như thế, trong lòng lão giả lại chua xót.

"Lão gia tử, đừng sầu khổ như vậy, ngươi lợi hại như thế, ở Mạc Bắc này sợ rằng không tìm ra được người lợi hại hơn ngươi, ngươi hẳn nên vui vẻ đối mặt với tương lai đi thôi." Phương Vân an ủi lão giả, bất quá khả năng an ủi của hắn hiển nhiên tỉ lệ nghịch với sự cơ trí.

Lão giả cười khổ, tuy rằng lời an ủi của Phương Vân nghe không lọt tai, nhưng hắn vẫn có thể cảm giác được sự chân thành của Phương Vân.

"Với cơ thể này của ta, có thể sống lâu thêm hai năm nữa đã là một hi vọng xa vời, nếu ta rời khỏi tiểu viện này, e rằng ngay cả nửa năm cũng không tới, cái mạng già này của ta sẽ bị vắt cạn."

"Lão gia tử, ngươi mắc bệnh này năm mươi năm rồi à? Sau năm mươi năm cũng không chữa khỏi?" Phương Vân mở to mắt, chờ mong nhìn lão giả.

Lão gia hơi gật đầu: "Năm mươi năm trước, ta quyết đấu với một cao thủ Lý gia, thế nhưng thực lực của ta không bằng, tuy rằng có thể giữ lại tánh mạng, nhưng vẫn lưu lại một tai họa ngầm, nhiều năm như thế, mỗi lần thi triển đấu khí thì lòng ngực đau nhức, hơn nữa mỗi đêm trăng tròn, vết thương cũ sẽ tái phát."

Có lẽ lâu rồi không ai nói chuyện với lão giả, thế nên mới có thể nói toàn bộ vết thương cũ của mình cho Phương Vân biết.

Mấy mươi năm này, Phương gia từng mời vô số danh y tế tự vì lão giả, nhưng tất cả đều bó tay chịu trói, mà lão từ lâu đã không còn hi vọng gì rồi.

"Lão gia tử, gần đây ta có học một chút y thuật, để cho ta tới giúp ngươi thử xem, được không hả?" Phương Vân thành khẩn nhìn lão giả.

Lão giả cười khổ, nhìn ánh mắt tinh thuần của Phương Vân, trong lòng không cự tuyệt được, cho dù hắn biết rõ, Phương Vân căn bản không có khả năng chữa khỏi, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.

"Bộ xương già này của mình cho dù có bị Phương gia lão ngũ dày vò thì thế nào." Trong lòng lão giả suy nghĩ: "Khó có được một tiểu oa nhi nhu thuận như thế, giải sầu với mình."

Phương Vân rất có dáng kéo cổ tay của lão giả qua, bắt đầu chẩn mạch, có lẽ lão giả không để ý, hoặc nghĩ Phương Vân bắt chước người khác, không nghĩ rằng Phương Vân thật sự biết xem bệnh.

Một sợi tiên khí khó phát hiện lẩn vào trong cơ thể của lão giả, tìm tòi khắp mọi ngõ ngách trong cơ thể của lão giả.

Phương Vân nhướng mày lên, đột nhiên phát hiện, trong cơ thể của lão giả có một luồng khí âm hàn, bám vào đan điền của lão giả.

"Lão gia tử, ngài thử dùng chút xíu đấu khí cho ta xem xét thử nha." Phương Vân ngẩng đầu nhìn lão giả.

Lão giả làm theo, từ từ ngưng tụ đấu khí trong lòng bàn tay, một ngọn lửa màu đen xuất hiện, ngọn lửa có vẻ rất hung ác, giống như không có linh hồn, nhe nanh múa vuốt thôn phệ không khí.

Lão giả dường như rất đau đớn, mồ hôi lạnh trên trán ứa ra, không lâu sau thì đã thu hồi đấu khí, hắc viêm chợt biến mất.

"Đấu khí thật hung ác." Phương Vân thầm nghĩ trong lòng, hắc viêm này không ngừng cắn nuốt thiên địa linh khí, chuyển hóa thành lực sát thương cực lớn, chỉ cần tay của lão giả vung lên, e rằng cả tiểu viện này đều bị hắc viêm hủy diệt.

Đồng thời, Phương Vân cũng phát hiện luồng khí âm hàn nọ cũng được phóng thích theo đấu khí của lão giả, giống như một bộ phận đấu khí của lão giả, nhưng bởi vì hướng đi khác nhau, cho nên mới khiến lão giả cảm thấy đau đớn.

"Lão gia tử, đấu khí của ngài mấy chục năm nay có tăng trưởng không vậy?"

Lão giả sửng sốt, lập tức gật đầu nói: "Quả thực, từ sau khi bị thương, bởi vì sợ dẫn động thương thế nên rất ít khi tu luyện đấu khí, nhưng kì quái là đấu khí chẳng những không giảm sút, mà ngược lại còn tăng thêm."

Phương Vân làm bộ dáng lão thành, vuốt cằm: "Đấu khí thật quỉ dị!"

Phương Vân đã bước đầu phán đoán được, nguyên nhân khiến lão giả bị tổn thương là luồng khí âm hàn nọ xâm nhập vào trong cơ thể của lão giả, hơn nữa hòa làm một thể với đấu khí của lão giả, cho nên trên cơ bản thì lão giả không thể khu trừ được nó, vô luận trị liệu như thế nào, chỉ sợ cũng không thể khu trừ, trừ phi lão giả tự phế tu vi, như thế luồng khí âm hàn nọ cũng sẽ tan rã.

Nhưng đây là chuyện không có khả năng, không phải ai cũng có thể tự phế võ công, huống chi luồng đấu khí đến từ bên ngoài này ẩn nấp rất kĩ, ngay cả lão giả cũng có bề phát hiện.

Nếu như Phương Vân không dùng tiên khí tìm tòi, mà dùng thủ pháp tầm thường tìm tòi thì cũng vô phương phát hiện luồng khí âm hàn đó.

Mà luồng âm hàn này có thuộc tính khác với đấu khí của lão giả, nói chính xác hơn là thuộc tính hoàn toàn tương phản, thế nên mỗi lần lão giả thi triển đấu khí, cũng sẽ dẫn động luồng khí âm hàn, chịu đựng cơn đau thấu xương.

Tuy rằng Phương Vân chưa từng trải qua cơn đau thấu xương như thế, nhưng nhìn vẻ mặt của lão giả, cũng hiểu được vài phần.

Luồng khí âm hàn này, tuy rằng nói là vật đến từ bên ngoài, nhưng luồng khí âm hàn cũng khiến cho đấu khí của hắn tăng lên không nhỏ.

Kết quả như thế, ngay cả lão giả có nằm mơ cũng không ngờ tới được, tuy nhiên theo đấu khí của lão giả tăng trưởng, luồng khí âm hàn chẳng những không biến mất, ngược lại càng phát triển mạnh hơn, khiến lão giả càng thêm đau đớn.

Mà người năm đó làm lão giả bị thương e rằng cũng có dự mưu như thế, tuy rằng khiến đấu khí của lão giả tăng trưởng, nhưng đau đớn cũng đồng thời tăng lên, cho dù có giao phong lần nữa, với trạng thái của lão giả, ngay cả ba thành thực lực cũng chưa chắc có thể phát huy hết, nên thua là cái chắc.

"Lão gia tử, chúng ta làm giao kèo với nhau được không?" Phương Vân mở miệng cười rộ lên.

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenii.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top