Dị Giới Y Tiên

Chương 6: âm hàn chi khí.


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Dị Giới Y Tiên

Phương Vân mở to mắt, chăm chú nhìn lão giả, lão giả cười ha hả, tò mò hỏi.

"Giao kèo như thế nào?"

"Ta giúp ngài trị khỏe bệnh cũ, ngài để ta nghiên cứu có được không?"

"Nghiên cứu?" Lão giả nhịn không được để lộ ra biểu tình kinh ngạc, tiểu oa nhi này không ngờ còn biết nghiên cứu, hơn nữa hắn làm sao trị hết cái thân thể tàn phế này được chớ.

Kiến thức về đấu khí của Phương Vân rất nông cạn, cho nên hắn hy vọng muốn mượn cơ thể của lão giả để nghiên cứu thêm bước nữa.

Tuy rằng lão giả không tin Phương Vân thật sự có thể chữa lành thân thể của mình, nhưng hắn không nỡ cự tuyệt một đứa bé khờ hồn nhiên như vậy, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng gật đầu.

Nụ cười của Phương Vân càng thêm vui vẻ, nên càng nghiêm túc chẩn bệnh cho lão giả, với tình huống cơ thể hiện giờ của lão giả chỉ sợ không chống nổi quá hai năm.

Với lại thời gian ngày càng lâu, luồng khí âm hàn sẽ ngày càng lớn mạnh, tình thế lúc đó sẽ chuyển ngược từ khách sang chủ, trực tiếp khống chế đấu khí của lão giả, nói như thế cũng đồng nghĩa với thuộc tính đấu khí của lão giả sẽ chuyển thành âm tính.

Còn kết quả trực tiếp nhất đó là lão giả trên cơ bản không chịu được đau đớn, cơn đau khi biến tính rất lớn, lúc đó là thời gian đau đớn nhất trong suốt mười năm qua của lão giả.

Cho dù hắn thực sự chống cự được, nhưng thuộc tính lại hoàn toàn biến thành âm tính, nếu như hắn không khống chế được đấu khí âm tính thì kết quả sẽ tẩu hỏa nhập ma.

Đây gọi là một núi không thể chứa hai hổ, hai luồng đấu khí có thuộc tính không giống nhau thì chỉ có một con đường là mi chết ta sống.

Phương Vân dùng tiên khí đụng nhẹ vào luồng khí âm hàn, khí âm hàn lập tức giống như con giòi, bám dính vào tiên khí, hơn nữa khi Phương Vân thu hồi tiên khí thì cũng đi theo tới trong cơ thể của Phương Vân.

Phương Vân hơi buồn cười, luồng khí âm hàn này thực sự chơi rất vui, cực kì ngoan cố, Phương Vân vốn định luyện hóa nó, thế nhưng không ngờ lại không có hiệu quả.

Điều này khiến cho Phương Vân nhớ một quyển bảo điển trong chốn võ lâm gọi là "Cửu Âm Chân Kinh", nội công Cửu Âm giống như luồng khí âm hàn này, tuy nhiên lại âm hàn và bá đạo hơn, chẳng kém cạnh gì so với một số công pháp tu chân.

Phương Vân không bức khí âm hàn ra ngay lập tức, mà để lại trong cơ thể, tiếp tục quan sát sự biến hóa này.

Chỉ có thể tự mình thể nghiệm mới có được nhận biết sâu sắc nhất sự biến hóa bên trong đó, rồi mới có thể tìm ra cách cứu chữa tốt nhất.

Luồng khí âm hàn quả nhiên thâm độc, mới vào cơ thể của Phương Vân một lát thì Phương Vân đã cảm thấy toàn thân đau thấu xương.

Phương Vân không dùng tiên khí áp chế, mà mặc cho luồng khí âm hàn này tiếp tục được giữ lại, tiếp tục kích thích cơ thể, liều mang đấu đá với tiên khí.

Trên trán Phương Vân đổ mồ hôi lạnh, cơn đau như kim châm muối xát vào tim này khó có thể dùng lời để miêu tả, cứ như bất cứ ở đâu cũng có hàng vạn lưỡi dao sắc bén đâm vào lòng ngực vậy.

Ánh mắt của Phương Vân nhìn về phía lão giả, không thể tưởng tượng được, lão giả lại chịu đựng cơn đau nhức như thế này suốt mười năm qua.

Với lại, tiên khí có tác dụng áp chế rất lớn với loại khí âm hàn này, bởi thế cơn đau đớn của Phương Vân gần như giảm xuống tám chín phần mười, còn đấu khí của lão giả không có tính áp chế này nên cơn đau của cả hai cách xa nhau rất nhiều.

Phương Vân tuy rằng không trực tiếp dùng tiên khí áp chế khí âm hàn, nhưng công pháp Thông Thiên Bảo Giám mà hắn đang tu luyện ngưng tụ ra tiên khí rất bá đạo, luồng khí âm hàn này ở trước mặt tiên khí thì giống như một con giòi đọ sức với một con Cự Long, chỉ cần Phương Vân muốn thì luồng khí âm hàn này trong nháy mắt sẽ hóa thành hư ảo.

Tuy nhiên, đó không phải là ý muốn của Phương Vân, ngược lại còn bỏ mặc cho khí âm hàn ăn mòn, hắn muốn hiểu rõ đặc tính của khí âm hàn này để hốt thuốc cho đúng bệnh.

Sau khi luồng khí âm hàn không ngừng chiếm cứ, không ngờ lại có ý định sinh sôi trong cơ thể của Phương Vân, Phương Vân sửng sốt, đối với hành vi này của khí âm hàn có chút ngoài ý muốn.

Luồng khí âm hàn này quả nhiên giống như một tên vô lại, nhìn thấy đối kháng không lại tiên khí, không ngờ lại chủ động lùi bước, mà tiên khí của Phương Vân cũng chẳng tiếp tục truy kích, vì thế khí âm hàn tự hình thành một vùng căn cứ, sinh sản trong cơ thể của Phương Vân.

Thế nhưng, cơ thể của Phương Vân cùng lão giả hoàn toàn không giống như nhau, lão giả căn bản bất lực đối với luồng khí âm hàn này, nhưng cơ thể của Phương Vân sẽ không cho phép nó có cơ hội khuếch trương dân số.

Tuy nhiên, Phương Vân lại thích những hành động mạo hiểm, đối với luồng khí âm hàn mà nói, tiên khí trong cơ thể của Phương Vân quá mức bá đạo, cơ bản không thể ăn mòn, nhưng Phương Vân lại dùng tiên khí nuôi nấng chúng.

Luồng khí âm hàn lập tức cắn nuốt sợi tiên khí đó, nhưng tiên khí không phải dễ căn nuốt như vậy, huống chi luồng khí âm hàn này quá mức nhỏ yếu, sợi tiên khí mà Phương Vân cho hòa vào khí âm hàn, ngược lại khiến tiên khí chiếm thế chủ đạo.

Luồng khí âm hàn bắt đầu phát sinh biến chất, giống như hai loại năng lượng hoàn toàn bất đồng hỗ trợ lẫn nhau, dung hợp lẫn nhau.

Đây là chuyện Phương Vân không ngờ tới, hắn vốn muốn luồng khí âm hàn lớn mạnh hơn, nhưng không ngờ lại cải biến tính chất của khí âm hàn, để hai chúng nó dung hợp phát sinh biến chất.

"Cực linh hàn khí?" Phương Vân nhướng mày, phát hiện tiên khí cùng khí âm hàn sau khi dung hợp lại biến hóa thành cực linh hàn khí.

Phương Vân chưa từng nhìn thấy, nhưng thấy qua một quyển sách cổ ghi chép về nó, thứ gọi là cực linh hàn khí, là ở hàng tỉ năm trước có một nơi gọi là Hàn Vực, chỉ có Hàn Vực mới có thể sinh ra cực hàn chi khí.

Đối với một ít người tu chân thiên hướng âm tính mà nói thì cực linh hàn khí rất quí báu, lại còn có thể luyện chế pháp bảo thuộc tính băng, cực linh hàn khí nói chung là một thiên tài địa bảo rất tuyệt vời.

Phương Vân không ngờ tới, hành động vô tình của mình lại có thể nhân công chế tạo ra cực lnih hàn khí, việc này khiến hắn cảm thấy rất ngoài ý muốn.

Tuy nhiên, chút ít cực linh hàn khí này vô luận dùng để tu luyện hay luyện chế pháp bảo đều chẳng có tác dụng gì mấy.

Ánh mắt của Phương Vân lại rơi về phía lão giả, lão giả vẫn chăm chú nhìn Phương Vân từ nãy tới giờ, nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Phương Vân lại càng cảm thấy Phương Vân đáng yêu.

Bên trong cơ thể của lão giả có rất nhiều khí âm hàn, nếu có thể lấy ra toàn bộ để mình dùng, sau khi tiến hành bồi dưỡng, chắc có lẽ đủ dùng để luyện chế một kiện pháp bảo hệ băng.

Thế nhưng, với tình huống thân thể của lão giả, nếu mạnh mẽ lấy khí âm hàn ra, chỉ sợ cơ thể của lão giả sẽ suy sụp.

Dù sao khí âm hàn lúc này đã là một bộ phận đấu khí của lão giả, tuy nói khí âm hàn này không có lợi đối với lão giả, nhưng nhiều năm qua đã ăn sâu bén rễ trong cơ thể của lão giả, nếu như tùy tiện ra tay, chỉ e rằng càng khiến cho thân thể của lão giả trở xấu.

Phương Vân khó xử nhìn lão giả, lão giả cười nhẹ: "Sao hả? Nghĩ được biện pháp chữa trị chưa nào?"

Phương Vân sững sốt, mình vừa rồi chỉ mãi suy nghĩ về khí âm hàn, trái lại bỏ qua bệnh tình của lão giả.

Phương Vân ảo não một lúc, một tật xấu ở đời trước lại phát tác, nhìn thấy thứ tốt thì sẽ quên hết mọi việc.

'Quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo' (1), Phương Vân cũng có nguyên tắc của riêng mình, khi xem bệnh, phải tuyệt đối ưu tiên người bệnh, đương nhiên, mỗi lần Phương Vân xem bệnh cho dù là người phàm hay người tu chân đều chưa bao giờ miễn phí, đây cũng là nguyên tắc của hắn.

(1) người quân tử thích tiền tài, nhưng trước hết phải có đạo lý.

?s=03ab0dfa76657ea3d505148c2252e9ab

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenii.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top