Dị Giới Y Tiên

Chương 9: Đấu khí kịch biến.


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Dị Giới Y Tiên

Ngày hôm sau ~

Phương Vân lại tới, vừa mới vào cửa đã nghe hương thơm, chỉ thấy trên bàn đã sớm bày biện vài món ăn ngọt.

Dạ lão vừa nhìn thấy Phương Vân, khí sắc lập tức trở nên tốt hơn rất nhiều: "Vân thiếu, ngươi tới rồi."

Phương Vân mở miệng cười, Dạ lão thoạt nhìn thì không thay đổi gì, nhưng Phương Vân lại thấy được, khí sắc của Phương Vân chuyển biến tốt hơn một chút.

Phương Vân lại tiếp tục truyền tiên khí cho Dạ lão, tuy nhiên trước lúc truyền, hắn muốn kiểm tra thân thể cùng đấu khí của Dạ lão, xem coi có biến hóa vì tiên khí hay không.

Sau một lúc kiểm tra thì không phát hiện thân thể cùng đấu khí của lão giả xảy ra biến hóa vì tiên khí.

Thế nên, Phương Vân tiếp tục truyền tiên khí cho Dạ lão, đồng thời hút khí âm hàn ra, số lượng tiên khí truyền cho Dạ lão hôm nay nhiều hơn gấp hai lần so với hôm qua, đồng thời cũng hút nhiều khí âm hàn hơn.

Dạ lão lại vận hành theo khẩu quyết, nếu nói ngày đầu tiên hắn chỉ mơ hồ cảm nhận được tiên khí trong cơ thể, như thế thì ngày hôm nay hắn lại cảm nhận rõ ràng hơn, hắn phát hiện mỗi khi mình vận hành khẩu quyết thì 'cái thứ kì dị đó' sẽ chảy vào trong đan điền.

Trong khoảnh khắc ấy, Dạ lão cảm thấy đau đớn, gần như toàn thân, tay chân thì cảm thấy nóng rực.

Chẳng qua cảm giác nóng rực này tuy rằng khó chịu, nhưng so với cơn đau buốc do khí âm hàn gây ra thì chẳng thấm vào đâu.

Dạ lão cảm thấy mình như đang ở trong lò lửa, khô nóng từ trong ra ngoài, mồ hôi không ngừng chảy.

Phương Vân hơi nhướng mày, thầm nghĩ trong lòng: "Cuối cùng thì cũng xuất hiện dị biến!" Chỉ thấy cơ thể của Dạ lão giống như bị thiêu đốt bởi một ngọn lửa màu đen.

Phương Vân không buông tay Dạ lão ra, mà dùng tiên khí của mình lẻn vào trong cơ thể của lão giả, tra xét sự biến hóa của lão giả.

Dạ lão cũng chẳng ngừng vận hành khẩu quyết lại, vẫn không ngừng luyện hóa tiên khí, mà mỗi khi tiên khí bị luyện hóa một phần thì chảy vào trong đan điền.

Đấu khí giống như lửa cháy được đổ thêm dầu, bắt đầu trở nên cuồng bạo, đấu khí Hắc Thiên Ma Diễm mà hắn sở luyện vốn là hỏa thuộc tính có khuynh hướng cuồng bạo.

Lúc này cho tiên khí vào, khiến đấu khí cuồng bạo hơn lúc trước gấp mấy lần, đồng thời đấu khí xao động lại không ngờ hòa tan khí âm hàn.

Biến cố này nằm ngoài dự kiến của Phương Vân, hắn không ngờ tới, khí âm hàn lại bị hòa tan bởi đấu khí của Dạ lão.

Vốn hắn còn muốn hút ra nhiều khí âm hàn hơn nữa, để sau này luyện chế pháp bảo sử dụng, nhưng chẳng ngờ tiên khí lại dẫn động đấu khí, trực tiếp hòa tan khí âm hàn.

Tuy nhiên, khiến Phương Vân cảm thấy an tâm đó là, tuy rằng đấu khí của Dạ lão trở nên cuồng bạo khác thường, nhưng chưa tới mức không thể khống chế được, tiên khí cũng không khiến đấu khí của Dạ lão bị biến chất, ít nhất không giống như khí âm hàn, sau khi cho tiên khí vào lại chuyển hóa thành cực linh hàn khí.

Phương Vân nắm chặt thời gian, toàn lực hút khí âm hàn, tránh cho đấu khí của Dạ lão hòa tan toàn bộ.

Từ từ, thần thái của Dạ lão không khó chịu như lúc trước nữa, dường như đã thích ứng với cảm giác khô nóng, trán đổ mồ hôi đầm đìa, quần áo cũng bị hắc viêm thiêu khô ran, thiếu điều bốc cháy.

"Dạ lão, tiếp tục vận hành khẩu quyết, đừng ngừng lại!" Phương Vân lên tiếng nhắc nhở.

Nếu như Dạ lão không có dấu hiệu bài xích tiên khí, Phương Vân chỉ đơn giản đưa hết tiên khí chưa được luyện hóa cho Dạ lão hết, coi như món quà cảm ơn vì nhiều năm tận tụy của Dạ lão với Phương gia.

Lúc này lão giả không chút hoài nghi, thu liễm tâm thần, dốc sức vận chuyển khẩu quyết.

Dường như sau khi cảm giác đau đớn biến mất, đấu khí trong cơ thể của hắn khôi phục trở lại, lại được tiên khí làm dịu nên nhanh chóng tăng mạnh, điều này rất giống với thoát thai hoán cốt.

Mà Phương Vân cũng không tiếp tục giữ lại, đơn giản phóng thích tiên khí, trực tiếp đưa vào trong cơ thể của lão giả.

Nếu nói tiên khí Phương Vân đưa vào trước đó chỉ là một con sông nhỏ thì lúc này là biển cả mênh mông, đại lượng tiên khí không ngừng truyền qua cánh tay, đi vào cơ thể của Dạ lão.

Lúc này Dạ lão mới hiểu được luồng khí khác thường này đến từ chổ nào, thì ra Phương Vân là kẻ đầu xỏ, khó trách hắn lại dạy mình đoạn khẩu quyết gần như vô dụng này.

Tuy nhiên, sự thực chứng minh, đoạn khẩu quyết này có hiệu quả phi thường, cơn đau nhức tích tụ nhiều năm không ngờ lại biến mất không còn tung tích, đấu khí trong cơ thể thì trước giờ chưa từng xao động như vậy.

Làn da khô ráp của Dạ lão không ngờ lại bắt đầu trở nên chắc nịch, hiệu quả của tiên khí quả nhiên nghịch thiên.

Dạ lão có thể cảm nhận được rõ ràng sự biến hóa của cơ thể, cảm giác này giống như được trở lại thời tuổi trẻ, vô cùng tuyệt vời, Dạ lão hơi mở miệng, phun ra một ngụm khí lạnh.

Mà mỗi lần phun khí lạnh ra, cơ thể của Dạ lão lại càng trở nên thông thuận, hơn nữa khí lạnh mỗi lần phun ra càng lúc càng ít, mười giây sau, hô hấp của Dạ lão nặng khỏe, có lực.

Lúc này tinh thần của hắn no đủ, giống như ăn xuân dược, nếu như lí trí vẫn còn giữ nguyên vẹn thì chỉ sợ hắn sẽ trực tiếp phóng thích đấu khí.

Năm mươi năm qua, số lần hắn sử dụng đấu khí có thể đếm bằng ngón tay, cho nên phần tinh lực này tích lũy từ từ suốt năm mươi năm, lúc này được tiên khí dẫn động, gần như bộc phát ra hết.

Tuy nhiên, Dạ lão sợ làm bị thương Phương Vân, một thất giai cao thủ, nếu như không hề cố kị phóng thích đấu khí, lực phá hoại tạo thành sẽ rất khủng bố.

Phương Vân cũng không keo kiệt, đưa hết tiên khí còn sót lại của tiên linh hoa vào trong cơ thể của Dạ lão, mà cơ thể của Dạ lão giống như trở lại tuổi năm mươi, thời điểm cường tráng nhất, mà đấu khí cũng bởi vì tiên linh khí nên xuất hiện biến hóa khác thường.

Phương Vân thăm dò cơ thể của Dạ lão thêm lần nữa, sau khi phát hiện không có tai họa ngầm, hơn nữa cơ thể so với người trẻ tuổi muốn cường tráng hơn gấp mấy lần mới thu tay lại.

Dạ lão từ từ mở mắt, lúc này ánh mắt hắn nhìn Phương Vân hoàn toàn biến thành rung động cùng không dám tin.

"Đây là sự thật... ta không phải đang nằm mơ?" Dạ lão nhìn hai tay của mình, đấu khí cuồng bạo mênh mông trong cơ thể, giống như tùy lúc trào ra, chỉ mới nửa ngày, hắn từ một lão già bệnh nặng chờ chết, không những cơ thể khôi phục trong nháy mắt, hơn nữa đấu khí cũng tăng lên ba thành, gần như muốn thăng cấp nhất phẩm.

Mà khiến hắn khó tin hơn là, hơn năm mươi năm nay có trên trăm vị danh y, tế tự cũng không chữa trị được căn bệnh của hắn, không ngờ chưa tới hai ngày đã thành công chữa khỏi.

Dạ lão thậm chí muốn tìm kiếm một chút cảm giác đau nhức còn sót lại, nhưng cơn đau nhức giống như tan thành mây khói, không mảy may phản ứng.

Nếu như lúc này hắn có gương để soi thì nhất định càng khiếp sợ hơn, lúc này hắn thoạt nhìn giống một lão nhân sáu mươi tuổi, chứ không phải là một lão thọ tinh trăm tuổi.

?s=03ab0dfa76657ea3d505148c2252e9ab

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenii.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top