Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Mười Năm Yêu Anh Nhất
Hạ Tri Thư mở cửa, căn nhà đã được dọn dẹp sạch sẽ, mấy con mèo con đang tựa vào nhau ngủ say. Hẳn là bác sĩ đã tìm người dọn dẹp đầy đủ.Hạ Tri Thư khẽ thở dài, có rất nhiều chuyện đã vượt quá phạm vi tưởng tượng của cậu.Mấy ngày kế tiếp rất yên ổn, sinh hoạt an tĩnh của Hạ Tri Thư hình như muốn chấm dứt. Vốn Hạ Tri Thư muốn tìm thời gian mời Ngải Tử Du ăn tối, nhưng gọi điện cho bác sĩ không có ai nhận. Tưởng Văn Húc cũng không gọi điện, nhưng thi thoảng ban đêm sẽ gửi mấy tin nhắn dịu dàng tình tứ.Lúc Hạ Tri Thư ra ngoài lần nữa đã bốn, năm ngày sau, dù không thấy ngon miệng thì cũng nên mua thức ăn trong nhà.Ngày hôm đó gió rất lớn, cuộn theo cả bông tuyết.Hạ Tri Thư quấn chặt khăn quàng cổ, đang tính chỉ mua ít thứ rồi nhanh chóng trở về. Lúc đi đến một cái hẻm nhỏ không nhìn thấy một vũng nước đông lại nên bị vấp ngã, đầu gối đập xuống đất.Đau là tất nhiên, nhưng không ai thương thì tuyệt đối không được tự xót tự đau. Cậu yên lặng cắn môi, bò dậy nhặt đồ vật rơi đầy đất, hơi khom lưng bước từng bước một về nhà.Một mình cậu đã quen với cô quạnh rồi, khổ cũng không quá khó chịu, nhưng người nhẫn nhịn lâu sẽ thay đổi, càng lúc càng trầm mặc. Tính cách của Hạ Tri Thư không phải bẩm sinh, chỉ là vi cậu đã trải qua nhiều lần thương tổn, từng lúc chia ly.Bốn con mèo con lớn rất nhanh, cũng không nghịch lắm. Chúng thích quấn Hạ Tri Thư, dùng móng vuốt leo lên chui vào cổ cậu. Hạ Tri Thư thấy vừa ấm vừa ngứa, còn phải trông nồi canh cá đang nấu cho bọn nó.Hạ Tri Thư không ngờ hơn mười một giờ khuya rồi Tưởng Văn Húc còn trở về. Cậu ngủ không sâu giấc, hầu như cửa vừa mở cái là cậu đã tỉnh.Tưởng Văn Húc lẹt xẹt cởi giày da Italia, vứt áo khoác lông dày nặng trên ghế sô pha. Người này chỉ cần không có Hạ Tri Thư quản là sẽ không quàng khăn ngay.“Về rồi sao?”Tưởng Văn Húc nhíu mày: “Sao em còn chưa ngủ?”Hạ Tri Thư tiến lên nhẹ nhàng cầm tay Tưởng Văn Húc, lạnh ngắt: “Mới tỉnh. Sao anh về không nói cho em, không muốn để em đi đón anh à?”Tưởng Văn Húc lại gần hôn cậu một cái: “Chuyên bay muộn, anh sợ quấy rầy em. Với lại đêm đông Bắc Kinh lạnh quá.”Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenii.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.