Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Mười Năm Yêu Anh Nhất
Nhưng người bên cạnh cũng khiến cậu cảm thấy sống tiếp còn có chút ý nghĩa. Điều này gọi là tình yêu – làm cậu tổn thương, cũng cứu rỗi cậu.Thực sự từ nhỏ đến lớn Hạ Tri Thư không thiếu người thích. Tính cách cậu tốt, cũng rất đẹp trai, cô gái nào được cặp mắt dịu dàng, trong veo như nước mùa thu ấy nhìn một cái là bị hút hồn ngay. Sau này lớn lên cậu theo Tưởng Văn Húc đi làm, có rất nhiều phú bà phú thương và công tử tiểu thư để ý cậu, nhưng Hạ Tri Thư không động tâm nữa. Hạ Tri Thư thật lòng tốt với Tưởng Văn Húc, lúc nói chuyện làm ăn, trên bàn rượu vang rượu trắng rượu vàng đều uống hết, nôn xong lại uống tiếp, trừ việc bán nhan sắc thì còn có cái gì chưa từng làm? Khi đó Tưởng Văn Húc áp lực lớn nên tính cách trên giường cũng kém, lúc lên giường dằn vặt cậu, Hạ Tri Thư cũng có thể gắng gượng chịu đựng. Sau này khi hai người có thể coi là nở mày nở mặt rồi, kết quả người ta lại không cần cậu tiếp tục “giao tiếp” nữa, cũng không dằn vặt cậu nữa.Hạ Tri Thư lặng lẽ xuống giường, ngồi ở ghế sô pha, không nhịn được hút nửa bao thuốc lá. Khi trẻ Hạ Tri Thư yêu quý bản thân mình hơn ai hết, nhưng mười năm này lại uống không ít rượu, thuốc cũng hút không ít. Nhưng lúc đó cậu thực sự yêu Tưởng Văn Húc, dùng hết sức để thương người đàn ông này.Đến giờ đã mười bốn năm trôi qua, cậu đã sớm không còn sức để yêu Tưởng Văn Húc như mười năm trước nữa. Lòng người sẽ chậm rãi lạnh đi, thất vọng nhiều sẽ không còn hy vọng nữa. Cậu không muốn làm một oán phụ trong sự hoài nghi và đố kỵ, ban đầu vì yêu tha thiết nên mới nhường nhịn, rốt cuộc đến giờ đã chẳng biết bao dung ấy là thói quen của mình, hay có thể là không thèm để ý nữa.Hạ Tri Thư mơ màng ngủ trên sô pha một lúc, kết quả sáng ra lại sốt tiếp. Cậu đổ thuốc ra rồi chờ nước sôi.“Sao em dậy sớm thế, anh vừa mở mắt cái bên mình đã lạnh rồi.” Tóc Tưởng Văn Húc bị ép có hơi rối, lại trông trẻ hơn nhiều, lúc hắn oán giận có chút ý tứ làm nũng không đổi được từ hồi còn trẻ.“Quen dậy sớm rồi, anh ra ngoài ăn chút gì đi, em không làm cơm đâu.” Hạ Tri Thư hơi lãnh đạm rót hơn nửa chén nước sôi đổ vào nước nguội, nuốt thuốc.Tưởng Văn Húc hơi khó chịu, vừa muốn nổi nóng đã thấy Hạ Tri Thư uống một nắm thuốc nhiều màu, hỏi thêm một câu: “Bị ốm hả?”“Dạp này trời lạnh, không cẩn thận nên bị cảm.” Hạ Tri Thư cười cười: “Không sao đâu, hôm nay anh không đến công ty à?”Cũng không biết sao mà Tưởng Văn Húc nghe ra trong lời nói của Hạ Tri Thư một luồng trào phúng sâu cay, có tật giật mình: “Không đến, ở nhà với em.”Hạ Tri Thư cũng không có chút vui mừng ngạc nhiên nào, nói: “Vậy em chuẩn bị cho anh chút đồ ăn vậy, làm chút mì trứng cà chua nhé?”“Ừ.” Tưởng Văn Húc thoáng an tâm, tiếp tục an vị trên ghế sô pha chờ cơm ăn.Hạ Tri Thư nghe mùi dầu khói bốc lên là muốn nôn, nhưng từ nhỏ Tưởng Văn Húc đã quen giày vò cậu.Cậu mới thả mì vào trong nước đã nghe thấy tiếng Tưởng Văn Húc: “Em trồng hoa rồi sao? Không phải em không thích chăm sóc hoa cỏ à?”“Bạn đưa, trồng chơi thôi.” Hạ Tri Thư dừng tay một lúc.Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenii.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.