Phiến Tội

Chương 121: Tiép tục


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Phiến Tội

Quận Hồng Sư, trong phân bộ Madrid của Giới Luật Thép.

Vanessa ngồi trước tổng đài Sứ Đồ, đôi mày thanh tú hơi nhíu lại, vẻ mặt tức giận, kẹo que trong miệng đã bị nàng cắn vỡ hơn nửa.

Nửa giờ trước cứ điểm Bắc Kinh bị tiêu diệt, nàng dĩ nhiên đã biết chuyện này. Nhưng thứ q·uấy n·hiễu nàng không phải là tổn thất về mặt nhân sự, mà là trước khi xóa sạch dữ liệu, máy tính Sứ Đồ của phân bộ kia đã xảy ra chuyện khác thường.

Trên bàn điều khiển trước mặt Vanessa, cửa sổ gọi điện bên tay phải bỗng tự động mở lên, trong khung hình xuất hiện một gương mặt trắng nõn.

- Lại gặp mặt rồi, quý cô Vanessa.

Cố Vấn mỉm cười chào hỏi.

Hai tay Vanessa vẫn bận rộn trên bàn phím, chỉ liếc qua rồi trả lời:

- Sứ Đồ quả nhiên đã bị ngươi động tay chân.

- Bây giờ cô mới đưa ra kết luận này, không đáng để khen ngợi.

Cố Vấn nói.

- Chàng trai trẻ này, chắc hẳn ngươi đã thông qua hệ thống tra cứu tất cả tư liệu liên quan đến ta, còn ta lại không biết tên ngươi. Không báo tên họ khi nói chuyện với quý cô, có phải là hơi mất lịch sự không?

- Rất xin lỗi, kẻ hèn này không phải quý ông, chỉ là một tên lưu manh mà thôi, thứ cho ta tạm thời không thể tiết lộ tên họ.

- Hừ... còn là một tên lưu manh nói chuyện nho nhã.

- Ha ha...

Cố Vấn cười:

- Bình thường ta đứng trước mặt người lịch sự vẫn rất có phẩm hạnh. Đương nhiên nếu như cô thích thô tục, ta cũng có thể thay đổi một chút, chẳng hạn như “vị tỷ tỷ này, cười một cái cho thiếu gia ta xem”, ta cũng có thể nói được.

- Ngươi định lan man chuyển từ khiêu khích sang tán tỉnh, tán gẫu với ta một giờ, hay là nói vài lời có nội dung thực tế.

Vanessa ôn hòa nói.

Cố Vấn nói:

- À... thăm dò tin tức của ta thất bại, cho nên thẹn quá hóa giận. Được rồi, ta sẽ cho cô một chút tin tức thực tế, để cô dễ báo cáo với cấp trên.

Lúc này trên màn hình chính của tổng đài Sứ Đồ bỗng xuất hiện một nhóm dữ liệu, che lấp tẩt cả cửa sổ khác.

Cố Vấn nói tiếp:

- Đây là nhóm dữ liệu cuối cùng của máy tính Sứ Đồ trong cứ điểm vừa phát sinh xung đột với HL, trong đó có một mệnh lệnh do ta ngụy tạo. Ta dùng giọng nói của đại đoàn trưởng các ngươi, truyền đạt mệnh lệnh cho người phụ trách ở đó, nội dung đại khái là: “Theo như tình báo, các ngươi đã bị đội đột kích của HL bao vây, bọn họ mai phục ở mấy con đường phụ cận. Từ cửa sổ phía đông nhìn ra ngoài, có thể thấy bên kia đường có một chiếc xe theo dõi của HL đang đậu, chiếc xe đó phụ trách chỉ huy hiện trường. Các ngươi lập tức dùng v·ũ k·hí hỏa lực mạnh giải quyết nó, như vậy có thể giúp các ngươi tranh thủ thời gian rút lui. Hãy nhanh chóng tiêu hủy tất cả dữ liệu trong cứ điểm, sau đó toàn thể nhân viên phá vòng vây xông ra. Nếu thật sự không thể rút lui, hãy vì tín ngưỡng hiến dâng sinh mệnh”.

Vanessa vẫn bận rộn thao tác Sứ Đồ:

- Lợi dụng hệ thống nội bộ của chúng ta ban bố mệnh lệnh giả, mượn tay HL diệt trừ chiến lực của chúng ta, hơn nữa còn có biện pháp điều động đội ngũ của HL... Ngươi rốt cuộc làm việc cho tổ chức nào?

- Hả? Nghe hàm ý của cô, từ đầu đã loại trừ khả năng ta thuộc về đế quốc sao? Xem ra sau sự kiện lần trước, trong nội bộ các ngươi cũng có người phân tích chính xác về hành động của phe ta.

Cố Vấn cười nói:

- Mặc dù lúc này cô đang chuyên tâm làm việc, cố gắng thông qua mạng lưới tìm ra ta trước khi ta kết thúc cuộc gọi, nhưng ta vẫn khuyên cô một câu, đừng phí công vô ích nữa.

- Hôm nay ta có thể chủ động kết nối đến tổng đài Sứ Đồ nói chuyện với cô, ngày mai cũng có thể kết nối với webcam máy tính trong phòng ngủ của cô lúc cô đang thay đồ.

- Cho nên xét về kỹ thuật, cô đã bó tay. Trước mắt chuyện mà cô có thể làm, đó là truyền đạt ý muốn của ông chủ ta cho ông chủ cô. Bây giờ nghe cho kỹ, thứ nhất, Sứ Đồ đã hoàn toàn nằm dưới sự khống chế của chúng ta, chuyện như vừa rồi tùy thời có thể xảy ra tại bất kỳ cứ điểm nào của Giới Luật Thép trên thế giới. Thứ hai, đừng hi vọng Hình Thiên sẽ kết thành đồng minh với các ngươi, cũng đừng kỳ vọng bọn họ sẽ giúp đỡ các ngươi. Bởi vì không tới ba ngày nữa, toàn bộ chiến lực của Hình Thiên tại Châu Á sẽ dời đến khu vực Đông Nam Á, bọn họ đã chắp tay nhường quận Long cho chúng ta. Thứ ba, xin nhớ kỹ, sau này quận Long sẽ là địa bàn của chúng ta. Hạn cho các ngươi trong ba ngày, tự động triệt tiêu tất cả cứ điểm, đồng thời bảo tất cả thành viên của các ngươi ở quận này cuốn gói rời đi.

Lúc này Vanessa thật sự đã dừng thao tác máy tính, nàng dùng tay nâng cằm ra vẻ chẳng hề để ý, trả lời:

- Theo ta biết, vị đại đoàn trưởng đại nhân kia của chúng ta nhất định sẽ cảm thấy rất tức giận với yêu cầu của ông chủ ngươi.

- Đó là vấn để của hắn.

Cố Vấn nói:

- Cuối cùng nói một chút, tổ chức của chúng ta tên là Nghịch Thập Tự. Trước khi cắt đứt liên lạc hắn còn nói một câu:

- Vậy thì tạm biệt, quý cô Vanessa.

Màn hình gọi điện lại trở nên đen kịt, lúc này Vanessa mới không nhịn được phì cười. Nàng tiện tay gõ vài phím, một nhóm dữ liệu mới xuất hiện trên màn hình nhỏ ở góc. Nàng nhìn những tin tức kia, khóe miệng mỉm cười đắc ý, thấp giọng lẩm bẩm một câu:

- Sẽ còn gặp lại, Cố Vân...

Xe dừng tại cổng vườn Tế Tiên ở ngoại ô phía tây, tiểu tổ theo dõi và đội hành động chi viện cũng ở lại bên ngoài, đây đương nhiên là yêu cầu của Thiên Nhất. Khi đối phương vừa tới địa điểm được chỉ định, hắn lại gọi một cuộc điện thoại.

Nhưng lần này có điểm khác với lúc trước, đó là Thiên Nhất chỉ định Quý Thừa đi cùng với Lý Duy. Do đó hai người cùng nhau bước vào khu vườn mộ này.

Loại địa phương như nghĩa địa, ngay cả lúc ban ngày trời quang vạn dặm, chim hót hoa thơm, vẫn sẽ có một cảm giác tiêu điều thê lương. Nếu từ sau khối bia nào đó đột nhiên xuất hiện một bé trai sắc mặt tái nhợt, tóc tai kỳ lạ, nói không chừng có thể dọa cho người tới cúng tế phải đứng tim.

Lý Duy đeo bluetooth vào, Thiên Nhất chỉ dẫn đường đi cho hắn. Từ sau khi tiến vào vườn Tế Tiên, trên đường đi Quý Thừa đều có vẻ trầm mặc, hơn nữa thần sắc của hắn trở nên hơi khác lạ, Lý Duy chưa từng nhìn thấy loại b·iểu t·ình này trên mặt Quý Thừa.

- Ngươi tiếp tục đi tới trước một đoạn, đến mấy hàng mộ bia ở khu bốn, tìm bia thứ mười hai ở hàng thứ ba, đó chính là mục tiêu.

Thiên Nhất ở đầu bên kia điện thoại nói.

Lý Duy rất nhanh tìm được mộ bia kia, hắn dừng bước hỏi:

- Bây giờ thì thế nào? Chẳng lẽ muốn ta đào mộ này lên sao?

Thiên Nhất cười nói:

- Ngươi xem thử ảnh trên mộ bia.

Lý Duy cúi người đến gần một chút, khi thấy rõ bức ảnh của n-gười chết, sắc mặt của hắn đột nhiên biến đổi. Nguyên lai đây chính là mộ của tay phóng viên đã bị hắn g:iết, gương mặt đó vốn đã dần dần phai nhạt trong đầu hắn, nhưng một giờ trước Gambling Snake chiếu đoạn phim trong phòng hội nghị, một lần nữa đã khơi dậy ký ức của Lý Duy.

- Hắn nói gì với cậu?

Quý Thừa đột nhiên chen vào, lúc này sắc mặt của hắn vô cùng kỳ dị.

Lý Duy trả lời:

- Ta không biết hắn có ý gì... hắn bảo ta xem ảnh của người này.

- Cậu biết người này?

Quý Thừa hỏi, giọng điệu của hắn lại giống như đang thẩm vấn phạm nhân.

- Ta...

Lời nói của Lý Duy nghẹn trong cổ họng.

Đang lúc hắn suy nghĩ nên trả lời thế nào, Thiên Nhất ở đầu bên kia điện thoại lại nói:

- Ngươi không cần trả lời câu hỏi này, hãy hỏi Quý trưởng quan một chút, n·gười c·hết và hắn có quan hệ gì.

Sống lưng Lý Duy phát lạnh. Chẳng lẽ Quý Thừa và tay phóng viên bị mình g·iết c·hết có quen biết nhau? Tầm mắt của hắn một lần nữa dời đến mộ bia, thấy rõ tên họ và năm sinh năm mất của n·gười c·hết, “Khổng Tại Văn, 2072-2097”.

Họ và nghề nghiệp đều khác nhau, vậy bọn họ nhiều nhất là bà con xa, bạn bè, hoặc là bạn học. Trong lòng Lý Duy nghĩ như vậy, an tâm hơn một chút, nói với Quý Thừa:

- Hắn bảo ta hỏi ngài, ngài và Khổng Tại Văn này có quan hệ thế nào?

Quý Thừa do dự mấy giây, sau đó nói:

- Anh em.

- Cái gì?

Lý Duy giật mình.

Thiên Nhất lại nói bên tai hắn:

- Tiếp tục hỏi hắn, vì sao anh em hai người lại không cùng họ.

Lý Duy sững sốt một chút, sau đó truyền đạt vấn đề của Thiên Nhất.

Quý Thừa liền bổ sung:

- Cha ta chết sớm, mẹ tái giá khi ta mới bốn tuổi, một năm sau cùng với bố dượng sinh đứa em trai này. Bố dượng cũng không bảo ta đổi họ. Hắn hỏi những chuyện này để làm gì?

Ánh mắt của hắn biến thành hoài nghỉ:

- Lý tiên sinh, cậu biết em trai của ta?

Lúc này Lý Duy như chim sợ cành cong, đầu đổ mồ hôi. Thiên Nhất ở đầu bên kia điện thoại còn cười lớn:

- Ngươi nhìn xem, hắn đã bắt đầu hoài nghi những vấn đề này không phải do ta bảo ngươi hỏi, mà là chính ngươi đang hỏi.

- Ngươi câm miệng cho ta!

Lý Duy hét lớn một tiếng.

Quý Thừa nói:

- Cái gì?

Lý Duy nói với Quý Thừa:

- Ta không phải nói ngài, ta bảo hắn câm miệng.

Nhưng thần sắc của Quý Thừa càng trở nên sâu xa:

- Hắn rốt cuộc đang nói gì với cậu?

Lý Duy tháo bluetooth xuống đưa cho Quý Thừa:

- Ngài không tin thì tự mình hỏi hắn đi!

- Ta không phải có ý này.

Tuy nói như vậy nhưng Quý Thừa vẫn nhận lấy bluetooth, đeo lên tai, nói với Thiên Nhất:

- Tại sao ngươi lại hỏi những vấn đề này?

Thiên Nhất không trả lời, lại trực tiếp nói với Quý Thừa:

- Nói cho hắn biết, em trai của ngươi c-hết thế nào.

Quý Thừa dường như trải qua mấy giây đấu tranh tư tưởng, mới nói với Lý Duy:

- Hắn bảo ta nói cho ngươi biết, em trai của ta chết thế nào.

Hắn dừng một chút rồi nói tiếp:

- Thực ra chuyện này ta cũng không rõ... Ta chỉ biết vào ba năm trước, nghe nói nó bị cuốn vào vụ gì đó, đột nhiên m-ất trích mấy ngày, không có tin tức. Sau đó có người phát hiện bộ phận t-hi thể của nó trong thùng rác. Ta đã vượt quyền tham gia vụ điều tra của cảnh sát, cố gắng truy tìm tung tích của nó, nhưng vẫn không tìm được phần thi thể còn lại. Hơn nữa dường như có lực lượng của cấp trên tiến hành gây áp lực, khiến cục cảnh sát kết án qua loa. Đến nay đây vẫn là một vụ án không có đầu mối, không có trhi thể hoàn chỉnh, cũng không có kẻ hiểm n-ghi p:hạm tội, phía dưới mộ bia kia cũng là quan tài trống mà thôi.

Sắc mặt Lý Duy trắng bệch, tránh né ánh mắt của Quý Thừa, chỉ sợ đối phương phát giác được điều gì, nhưng hắn vẫn làm ra vẻ trả lời:

- Tại sao hắn lại bảo ngài nói với ta những chuyện này?

Quý Thừa lắc đầu, trả lại bluetooth cho Lý Duy. Lý Duy một lần nữa đeo lên:

- Ngươi rốt cuộc đang giỏ trò gì?

Hắn hạ thấp giọng:

- Ngươi đã đáp ứng...

- Ta đã đáp ứng chuyện gì?

Thiên Nhất ngắt lời hắn:

- Ta chỉ nói, thủ hạ của ta sẽ tiêu hủy chứng cứ trong USB, lại g·iết c·hết những kẻ giàu có kia để diệt khẩu. Ta chưa từng nói là sẽ giúp ngươi che giấu tội ác.

Lý Duy nói:

- Vậy bây giờ ngươi muốn thế nào?

- Ta muốn thế nào? Ha...

Thiên Nhất cười nói:

- Không phải ta đã cho ngươi đề bài rồi sao?

Lý Duy một lần nữa cân nhắc câu nói kia, nhất thời minh bạch, Thiên Nhất muốn mình lựa chọn “sám hối” hay “phạm tội”.

Sau khi ¡m lặng mây giây, Thiên Nhất nói:

- Bây giờ ngươi nói chuyện không tiện lắm, cho nên ta nói, ngươi nghe. Chắc ngươi đã thấy rồi, vị Quý cảnh quan này không phải là một nhân vật dễ trêu, bình thường loại đàn ông nghiêm túc già dặn như hắn rất có nguyên tắc. Nếu hắn biết là ngươi g-iết em trai hắn, may mắn thì hắn sẽ trực tiếp giao ngươi cho HL xử theo pháp luật, không may thì hắn nhất thời lửa giận công tâm, có thể sẽ rút súng b-ắn chết ngươi.

- Ngươi thật sự tin tưởng, trong phòng hội nghị hắn nghe ta uy h-iếp nên mới bỏ súng xuống sao? Có lẽ khi đó hắn đã từ trong miệng ta biết được chân tướng, tất cả hành động sau này đều là diễn kịch và thăm dò. Lúc này biểu hiện của ngươi đã khiến hắn tin lời ta nói lúc trước, hắn đang chuẩn bị đối phó ngươi.

Trái tim Lý Duy gần như muốn nhảy ra khỏi miệng, theo bản năng liếc nhìn Quý Thừa, lại tránh xa đối phương mấy bước.

Lúc này Thiên Nhất lại thay đổi để tài:

- Đương nhiên, ta nói là có lẽ, đây chỉ là một giả thuyết mà thôi. Cũng có thể hắn chẳng biết gì cả, mấy chục năm sau cũng sẽ không nghĩ đến ngươi có liên quan với cái chết của em trai hắn.

- Ha ha, vì vậy ta còn cung cấp cho hai ngươi phương án, sự lựa chọn của ngươi chính là câu trả lời cho để bài này.

- Phương án thứ nhất, ngươi tự thú với hắn, kể rõ tội ác ba năm trước đây, hi vọng vào sự khoan dung của hắn và chính phủ sẽ xử lý nhẹ nhàng. Đương nhiên ta cũng sẽ kết thúc trò chơi này, thả Khương Quân ra.

- Phương án thứ hai, ngươi không cẩn nói gì cả, trực tiếp cúp điện thoại. Ta bảo đảm, từ nay ngươi vĩnh viễn không cần lo lắng về vụ án này nữa, trên đời cũng sẽ không ai dùng chuyện này uy h:iếp đến ngươi, bao gồm cả vị Quý trưởng quan trước mặt. Nhưng kế tiếp ta sẽ gởi tin tức sau khi hoàn thành để bài thứ ba cho ngươi, trò chơi vẫn sẽ tiếp tục. Hơn nữa từ để bài thứ tư trở đi, ngươi phải rời bỏ HL một mình hành động.

Lần này Lý Duy suy nghĩ rất lâu, thực ra trong lòng hắn đã sớm minh bạch mình sẽ chọn phương án nào, cũng hiểu rõ theo quan niệm thị phi đúng đắn thì nên chọn phương án nào. Nhưng trên thế giới này, lùi một bước thường không phải là biển rộng trời cao, mà là vực sâu vạn trượng, quay đầu cũng chưa chắc có thể thấy bờ, chỉ có thể thấy luyện ngục mà thôi.

Giao dịch của Thiên Nhất chính là như vậy, bước sau càng khó quyết định hơn bước trước, mỗi lần lựa chọn đều giẫm vào vũng bùn càng sâu hơn.

Mấy phút sau, Lý Duy lấy điện thoại di động trong túi ra, nhấn nút cúp máy, sắc mặt trở nên lạnh giá, vô cảm. Hắn thở dài một hơi, sau đó nói với Quý Thừa:

- Hắn bảo đề bài hôm nay đến đây là hoàn thành, để ta về nhà.

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenii.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top