Tại Hạ Nữ Chính, Lời Ra Tất Linh

Chương 1: Câu chuyện này có hai cách mở màn


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Tại Hạ Nữ Chính, Lời Ra Tất Linh

Tác giả có điều muốn nói:

Phương pháp đọc:

1, Nữ chính mắc hội chứng hội chứng tuổi dậy thì, nửa đen nửa trắng, phong cách trung lập (không tuyệt đối, chỉ đọc tham khảo), rất có tinh thần mạo hiểm, nên không chấp nhận những lời phê bình "nữ chính đi tìm chết", chê bai bình thường vẫn chấp nhận.

2. Có yếu tố thần thoại Cthulhu, có một số giả thiết không hoàn toàn sao chép mà có đôi chút sự thay đổi, những người không hiểu biết về thần thoại này cũng có thể đọc hiểu.

3. Có yếu tố trinh thám, có vài chỗ bug có khả năng là phục bút, về sau sẽ có giải thích, xin đừng tùy lý lăng mạ tác giả, cảm ơn.

4. Bản đồ được xây dựng là quốc gia không có thật, không có nguyên mẫu, xin đừng so sánh với đời thực, kịch bản hành động đều do hư cấu, xin đừng bắt chước trong đời thực.

5. Cấm công kích tác giả, nhân vật truyện và những độc giả khác, mong giữ gìn phần nhận xét hài hòa.Bấm vào để xem thêm.. "Nhà họ Lăng, một trong những gia tộc giàu nhất nước S, có tài phú và quyền thế hơn người.."

Nhiễm Nhiễm thầm đọc lời mở đầu đậm tính chất Mary Sue của câu chuyện, tầm nhìn hướng về trang viên lộng lẫy trước mặt.

Đây là một trong những khu biệt thự cao cấp nhất trong top 10 của nước S, có tên là trang viên Cúc Vạn Thọ.

Căn biệt thự trắng ngà như nàng tiểu thư quý tộc yên tĩnh, cẩn thận đoan trang ngòi tại một góc của khu vườn xanh biếc cam hồng, người làm vườn cắt sửa những cành cây thành hình hải yêu, chi tiết sinh động thể hiện trình độ cao siêu.

Đài phun nước phun ra từng đợt từng đợt bọt nước, đường cong ánh lên bảy sắc cầu vồng. Trong góc trang viên lộ ra một mảnh xanh biếc, đó là bể bơi ngoài trời của chủ nhân nơi đây, mà ở phía xa một màu xanh nhạt lại là một góc của vịnh biện, thể hiện rằng vị trí địa lý của biệt thự vô cùng phi thường.

Sân bóng tennis, sân bay trực thăng, vườn hoa lớn.. Những thứ thì này thì không cần phải nhắc đến nữa, toàn bộ đều có!

Không hổ danh là nhà của nam chính ngôn tình, sân khẩu của kịch bản cẩu huyết, đủ oai phong, Nhiễm Nhiễm cảm thán, khóe miệng hơi hơi cong lên, thể hiện đôi chút trào phúng.

Nhiễm Nhiễm này không phải Nhiễm Nhiễm kia, cô là một người xuyên sách, xuyên tới một câu chuyện ngôn tình cẩu huyết, trở thành nhân vật phản diện của truyện.

Nữ phụ này kết cục thê thảm, đến cuối cùng trở thành một người điên, bị nhốt trong bệnh viện tâm thần. Nhiễm Nhiễm tất nhiên không cam tâm kết cục của mình như vậy, phản ứng đầu tiên tất nhiên là tránh xa kịch bản điên rồ này.

Nhưng mà, cô xuyên đến quá muộn rồi.

Nhiễm Nhiễm đã được nhà họ Lăng đón tới trang viên, nếu như không xuất hiện việc ngoài ý muốn cô không thể không sống ở đây tới năm 20 tuổi.

Trong nguyên tác, Nhiễm Nhiễm là con gái của bạn thân chủ nhà. Ba Nhiễm kinh doanh bị phá sản, nhảy lầu tự sát, đem con gái phó thác cho nhà họ Lăng, nhà họ Lăng bèn đón cô về trong nhà chăm sóc.

Và kịch bản câu chuyện cũ rích, Nhiễm Nhiễm thích thiếu gia nhà họ Lăng - Lăng Hằng, nhưng Lăng Hằng thích nữ chính, sau khi biểu diễn vô số cảnh tranh đấu cẩu huyết xong thì nữ phụ bị điên, kết cục của nam nữ chính giống như là câu chuyện cô bé lọ lem, over.

Vì không muốn rơi vào kết cục như vậy, cô nhất định phải tự cứu mình.

Nhiễm Nhiễm bình tính phân tích, cách thời gian bắt đầu câu chuyện còn một ngày, cô đến nhà họ Lăng sớm hơn nữ chính, thực ra đã chiếm tiên cơ rồi.

Bước đầu tiên thay đổi kích bản là thay đổi hình tượng kiêu căng ngạo mạn, cho chủ nhà một ấn tượng tốt đẹp.

"Nhiễm tiểu thư, tới rồi." Người lái xe mặc bộ đồ tây đeo găng tay trắng cung kính mở cửa xe ra, mời cô xuống xe.

Nhiễm Nhiễm lấy lại tinh thần, dè dặt nhưng không mất phong thái: "Cảm ơn, nhưng mà, tôi không phải tiểu thư nhà họ Lăng, cứ trực tiếp gọi tên tôi là được."

Người lái xe cười thân thiết hơn chút, khiêm nhường nói: "Nhiễm tiểu thư là khách của nhà họ Lăng, xưng hô là tiểu thư không có gì sai cả."

Nhiễm Nhiễm cũng không cưỡng cầu, thân phận của nàng là tiểu thư nhà họ Nhiễm, có tùy ý ngược lại làm cho người khác khinh thường, như thế này vừa đẹp.

Cô xuống xe, không ngăn cản người lái xe lấy hành lý giúp mình, hết sức tự nhiên nói "Vất vả rồi". Sau đó liền đi theo quản gia đã đứng ở cổng đợi từ lâu vào trong nhà.

Quản gia nói: "Phòng đã được chuẩn bị xong, mời Nhiễm tiểu thư đi theo tôi."

"Không vội, tôi nên đi chào hỏi cô chú trước đã." Nhiễm Nhiễm hiểu rõ kịch bản, đương nhiên không đồng ý, giữ thái độ cẩn thận như Lâm Đại Ngọc lúc mới bước vào phủ Vinh Quốc công.

Quả nhiên, trên mặt quản gia lướt qua vẻ tán thưởng, nhưng trên miệng lại nói: "Lão gia và phu nhân đều không có ở nhà."

Nhiễm Nhiễm thầm gật đầu, người không có thì là việc của họ, nếu như cô không nhắc đến tức là mất lịch sự. Nhưng mà lão gia và phu nhân nghĩa là gì? Nhà họ Lăng đúng là người gốc Hoa, nhưng mà nước S không phải được thiết lập là nước ngoài sao?

"Mời tiều thư đi theo tôi." Quản gia dẫn đường.

Trang viên nhà họ Lăng là biệt thự sang trọng theo phong cách hiện đại hóa, khác với những biệt thự được thấy trong phim truyền hình, thực ra chia thành nhiều kiểu kiến trúc, trong đó biệt thự ba tầng là lớn nhất, là nơi ở của vợ chồng nhà họ Lăng, phòng khách thì nằm ở biệt thự hai tầng nhỏ cạnh bể bơi ngoài trời.

Nói tới "nhỏ" chỉ mang tính chất tương đối, tầng hai biệt thự cho khách này cũng có hai căn phòng, bên dưới có một căn phòng là thư phòng và một phòng xem phim, trang bị nhà bếp và nhà vệ sinh theo phong cách phương Tây.

Mà căn biệt thự nhỏ này đều thuộc về cô.

Đây là đãi ngộ của khách.

So sánh với nữ chính, nữ chính là con gái của bảo mẫu, chỉ có thể ở tòa nhà của hạ nhân.

Tặc, mở đầu tốt như vậy, Nhiễm Nhiễm không cho rằng mình không đi tìm chết còn có thể có kết cục tệ như vậy.

Cô đặt hành lý xuống, rót cho mình một cốc hồng trà, yên tĩnh ngồi ở hiên nhà đọc sách, cách không xa là sân bóng quần vợt, có một thiếu niên mặc quần áo thể thao đang tập luyện quần vợt.

Bóng đập vào lưới quần vợt màu vàng phát ra âm thanh keng keng, vô cùng êm tai.

Đây chính là nam chính rồi.

Nhiễm Nhiễm nheo mắt lại, ngồi im không nhúc nhích, trong nguyên tác, ngay ngày đầu tiên nữ phụ đã cố tình tiếp cận nam chính, kết quả bị nhục nhã một phen--- "Con chó con mèo gì cũng đến nhà chúng ta ở được ư?"

Nghĩ thôi cũng đã thấy tức rồi!

Nhiễm Nhiễm lười đi tìm nhục, thấy rồi cũng coi như không thấy, không hề muốn đi lên chào hỏi chút nào.

Cô nhìn đồng hồ, bây giờ là 10 giờ sáng.

* * *

Sân bay, giờ Bắc Kinh 10 giờ 5 phút.

Trong đài phát thanh truyền ra âm thanh mềm mại: "Chuyến bay từ Thượng Hải tới thành phố Margaret nước S sắp khởi hành, mời hành khách tiến tới cổng lên máy bay để lên máy bay.."

Cổng lên máy bay xếp hàng rất dài, chậm rãi tiến về phía máy bay. Trong đó có một bộ phận người đều cùng đội chiếc mũ lưỡi trai, bên trên có viết công ty du lịch XX, hiển nhiên là một đoàn du lịch.

Cô gái trẻ trung cầm cờ chỉ huy mọi người xếp hàng soát vé, câu chữ rõ ràng, biểu tình lão luyện, giống như một chú ong chăm chỉ, sắp xếp cho mọi người một cách thỏa đáng.

Đợi đến lúc cô giúp những người không tìm được chỗ ngồi tìm tới chỗ ngồi, sắp xếp xong hành lý, thuận tiện ai ủi cặp vợ chồng già, giờ mới có cơ hội tạm nghỉ, ngồi xuống một lúc.

Máy bay cất cánh, lắc lư, vững vàng.

Cô hướng dẫn viên tháo dây an toàn, vươn vai thoải mái, lúc này liếc thấy chỗ người ngồi bên cạnh vò tai. Cô lập tức lấy ra một viên kẹo cao su: "Ù tai đúng không? Nhai cái này sẽ tốt hơn nhiều."

Vị khách ngồi bên cạnh là một cô gái còn rất trẻ, kiểu tóc là kiểu tóc hime rất nổi bật, rất có phong cách truyện tranh, đeo một chiếc khẩu trang màu đen, nhỏ bé mà nhợt nhạt.

Cô ngơ ngác trước ý tốt bất ngờ rồi mới nhận: "Cảm ơn."

"Không có gì." Cô hướng dẫn viên nhiệt tình mà hoạt bát, thân thiết hỏi: "Một mình em đến nước S là để du lịch hay du học?"

Cô gái tóc hime tháo xuống khẩu trang, lộ ra khuôn mặt xinh xắn. Cô tháo ra lớp giấy bạc, nhai kẹo cao su, nghĩ một lúc rồi nói: "Du học."

"Là du học ư." Cô hướng dẫn viên khó nén nổi hâm mộ: "Em trông còn rất nhỏ mà đã đi du học rồi ư?"

Cô gái tóc hime nói: "Vâng, có gia đình tài trợ cho em học."

Cô hướng dẫn viên chớp chớp mắt: "Tài trợ?"

"Mẹ em mất rồi." Cô gái tóc hime bình tĩnh nói: "Tai nạn lao động, chủ nhà đồng ý gánh vác học phí của em."

Cô hướng dẫn viên "A" một tiếng rồi xin lỗi: "Chị không biết, xin lỗi em."

"Không sao."

Cô hướng dẫn viên vẫn cảm thấy có lỗi, đặc biệt là lúc nãy cô còn cảm thấy hâm mộ, sự hộ thẹn này làm cho cô quyết định bồi thường: "Chị làm hướng dẫn viên ở đây hơn một năm rồi, không thể nói là cái gì cũng biết, nhưng dù gì cũng có hiểu biết, kết bạn với chị qua Wechat đi, có gì có thể hỏi chị."

Cô gái tóc hime nghĩ kĩ rồi lấy ra điện thoại, hai người trao đổi nick wechat cho nhau.

"Chị tên là Lưu Du, em tên là gì?" Cô hướng dẫn viên hỏi.

Cô gái tóc hime nói: "Ngôn Chân Chân."

Sau khi trap đổi họ tên, hai người nhanh chóng thân thiết với nhau.

Lưu Du giới thiệu một số vấn đề về nước S: "Đất nước này không hơn, 70% là người gốc Hoa, cho nên em không cần lo lắng vấn đề giao tiếp, thức ăn cũng giống như trong nước, sẽ không cảm thấy khó ăn, thời tiết ở đây hơi nóng, nhưng mà gần biển, còn dễ chịu đôi chút.."

Ngôn Chân Chân rất chú ý lắng nghe.

Đang nói hăng say thì đột nhiên một đứa bé cầm một chiếc súng đồ chơi hướng về hành khách nhắm bắn, trong miệng kêu lên "pằng pằng pằng".

"Đi ra" Một người đàn ông trung niên bị quấy rầy nghỉ ngơi rất tức giận.

Đứa bé làm mặt quỷ, sau đó nhảy về phía sau, và không may va vào bàn của Lưu Du còn làm đổ cốc cà phê của cô.

Cà phê bị rớt ra ngoài.

Lưu Du phản ứng rất nhanh, cô lập tức co lại chân, nhưng cà phê vẫn bắn vào tất chân của cô, làm bẩn đôi giày màu trắng của cô.

"Haizz!" Lưu Du đau lòng cau mày lại, đôi giày này mất 1/3 tiền lương của cô, hôm nay là ngày đầu tiên đeo nó, bị bẩn hết sức là tiếc.

Đứa bé lại không có chút gì là muốn xin lỗi, cười hi hi tiếp tục bắn súng, chìm đắm trong trò chơi làm cảnh sát.

Lưu Du có chút tức giận, nhưng biết rằng tranh cãi cũng chẳng có ích lợi gì, sau lưng một đứa bé hư luôn có người nhà nuông chiều, cãi nhau cũng chỉ mất thêm sức lực thôi.

"Này, cho chị." Ngôn Chân Chân đưa cho cô một tờ giấy.

Lưu Du cảm ơn, cẩn thận lau vết bẩn trên giày, láng máng nghe thấy cô bé bên cạnh nói nhỏ một câu: "Dính vào cà phê.. Ngã xuống.."

Cô còn chưa kịp phản ứng thì đã nhìn thấy đứa bé đang chạy đột nhiên trượt chân ngã xuống.

Cơn đau từ miệng truyền đến, đứa bé ngơ ngác một lúc mới phản ứng kịp, gào khóc, kinh động tới tiếp viên hàng không, người nhà đứa bé vội tới, đưa đứa bé về chỗ ngồi dỗ dành.

Lưu Du le lưỡi, trong lòng thoải mái. Bị ngã bởi cà phê do mình làm đổ, đúng là tự làm tự chịu.

Đối với câu nói Ngôn Chân Chân vừa nói đương nhiên cô cũng chỉ cho rằng là lời nhắc nhở ý tốt, ngay lập tức quên đi.

Máy bay vững vàng bay mấy tiếng sau thì hạ cánh tại sân bay Margaret.

Lưu Du tại tiếp tục bận rộn, chỉ kịp nói với Ngôn Chân Chân một câu "Có việc thì tìm chị" rồi vội vội vàng vàng đi rồi.

Ngôn Chân Chân cầm lên chiếc túi bên chân của mình, bước theo đám đông.

Lấy xong hành lý ra khỏi sân bay đã là 5 giờ chiều rồi, phía tây của bầu trời tràn đầy ánh tà dương, một vẻ đẹp tráng lệ.

Ngôn Chân Chân nhìn điện thoại, bên trên có tin nhắn mới, hiển thị: [ Ngôn Ngôn, cháu đi lối đi VIP, chú đợi cháu ở bãi đỗ xe.]

Cô tìm ra lối đi VIP, dưới sự nhiệt tình dẫn dắt của chị phục vụ hậu cần, không cần đi đường ngoằn ngoèo nào liền tới bãi đỗ xe.

Phân khu, ẩn nấp, chỉ có một chiếc xe, hoàn toàn không cần tìm.

Người lái xe mặc bộ đồ tây đi tới, cười một cách thân thiết: "Là Chân Chân à, đã lớn thế này rồi. Chú là Trương Lạp, đồng nghiệp của mẹ cháu."

"Cháu chào chú Trương." Ngôn Chân Chân nói khẽ.

"Đi thôi, trang viên cách đây hơi xa." Trương Lạp mang hành lý của cô cho vào cốp sau, mở cửa xe. Nói: "Chắc cháu không kịp ăn cơm tối rồi, chú mua cho cháu ít thức ăn nhanh."

Ngôn Chân Chân sờ sờ chiếc ghế bằng da thật, lại nhìn túi đồ ăn McDonald's bên cạnh rồi cảm ơn.

Trương Lạp lên chỗ lái xe, nhìn thấy cô bé bắt đầu mở hamburger ra ăn. Ông ta do dự một chút, cân nhắc nói: "Ngôn Ngôn, trước lúc đi nhà họ Lăng, chúng ta cần phải nói một chút về việc của mẹ cháu."

Chú thích:

(1) Tóc Hime: Là một kiểu tóc bao gồm các sợi tóc thẳng, thường dài ngang má và rìa phía trước. Phần còn lại của tóc thường được đeo dài và thẳng. Hay còn được gọi là kiểu tóc truyện tranh.

(2) Thần thoại Cthulhu: Cthulhu là một thực thể vũ trụ được sáng tạo bởi nhà văn H. P. Lovecraft, xuất hiện lần đầu trong truyện ngắn "Tiếng gọi Cthulhu", được xuất bản trong tạp chí giật gân Weird Tales của Mỹ vào năm 1928. Được coi là một Cổ xưa Vĩ đại trong đền thờ các thực thể vũ trụ của những người hâm mộ Lovecraft, sinh vật này đã được đề cập đến trong rất nhiều tài liệu văn hóa phổ biến. Lovecraft miêu tả Cthulhu như một thực thể khổng lồ được tôn thờ bởi những kẻ sùng bái. Ngoại hình của Cthulhu được mô tả như một con bạch tuộc, một con rồng và một hình hoạt họa có dáng con người. Tên của nó đã được đặt cho vũ trụ nhân vật lấy cảm hứng từ Lovecraft, nơi nó và các thực thể khác cùng tồn tại, Cthulhu Mythos .

(3) Mary Sue: Mary Sue là tên chung cho bất kỳ nhân vật hư cấu nào tài giỏi hoặc hoàn hảo đến mức vô lý, ngay cả trong bối cảnh hư cấu. Mary Sue thường là hình ảnh được lý tưởng hóa hoặc hoàn mỹ của chính bản thân tác giả.Bấm vào để xem thêm..

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenii.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top