Tại Hạ Nữ Chính, Lời Ra Tất Linh

Chương 37: Bí ẩn về sinh nhật


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Tại Hạ Nữ Chính, Lời Ra Tất Linh

Thực ra theo lý thuyết thì DNA trong tro cốt đã bị phá hủy, không thể làm giám định DNA được, nhưng trên thế giới này, tồn tại sức mạnh hơn cả thường thức.

Lăng Hằng đổ vào tro cốt một thành phần kỳ lạ, thành công lấy được mẫu thử. Mà Ngôn Chân Chân không hiểu về phương diện này, cũng không hỏi nhiều, cả buổi sáng đều cố gắng luyện tập thí nghiệm.

Thời gian từ từ trôi đi, buổi trưa kết quả xét nghiệm đã có.

Nhóm đối chiếu thứ nhất: Cậu Đinh và "Đinh Tương", không phải quan hệ ruột thịt.

Nhóm đối chiếu thứ hai: "Đinh Tương" và Ngôn Chân Chân, không phải quan hệ ruột thịt.

Nhóm đối chiếu thứ ba: Cậu Đinh và Ngôn Chân Chân, có quan hệ ruột thịt.

Tổng kết lại, Ngôn Chân Chân là con ruột của Đinh Tương, nhưng tro cốt trong hộp không phải là Đinh Tương.

Nhìn thấy mục cuối cùng, hòn đá trong lòng Lăng Hằng rơi xuống, không khỏi ngẩng lên nhìn người bên cạnh. Nhưng mà, cô gái bên cạnh không giống cậu nghĩ sẽ như trút được gánh nặng mà lại cau chặt mày, dường như không hiểu.

"Sao vậy?" Cậu hỏi.

"Không có gì." Ngôn Chân Chân mới không nói cho cậu biết về vấn đề thời gian: "Cho nên, tôi vất vả từ xa xôi mang về nhà không phải mẹ tôi?'

Lăng Hằng lập tức trở nên ngại ngùng.

May mà trọng điểm Ngôn Chân Chân quan tâm không phải cái này:" Vậy cậu nói, bà ấy còn sống không? "

Lăng Hằng nghĩ một lúc rồi đáng tiếc nói:" Không có khả năng lắm. "

" Cũng đúng, thế tức là xương cốt không còn? "Cô khó hiểu, không hiểu tình huống gì mà đến tro cốt cũng không còn, mà ở đây cũng mang đến thêm nhiều vấn đề rắc rối hơn:" Sau đây điều tra thế nào, tới hiện trường đầu tiên ư? "

Lăng Hằng liếc cô, trong lòng nghĩ cậu xem nhiều phim hình sự ghê, đây không phải là vụ án giết người, đại khái cũng không có cái gì để lại. Nhưng cậu cũng không thể để mặc không quản, nghĩ một lúc rồi vô cùng bất đắc dĩ nói:" Chỉ còn lại một cách. "

" Hỏi ba cậu ư?'Ngôn Chân Chân phản ứng vô cùng nhanh.

Lăng Hằng mím chặt môi, trong lòng có vài phần hoang mang. Cậu muốn rời xa "sự nghiệp" của nhà họ Lăng, không muốn nghe theo ý muốn của ba, lợi dụng "thiên phú" của mình góp một phần công sức cho đế quốc nhà họ Lăng.

Nhưng mà, nếu như mất đi quyền lên tiếng thì rất nhiều chuyện chỉ có thể buông trôi bỏ mặc.

Lẽ nào cậu sai rồi?

Nhưng nếu như không như vậy thì làm thế nào cậu mới phản đối được quyết định của gia tộc?

"Cậu sao vậy?" Ngôn Chân Chân khó hiểu hỏi.

"Không có gì." Cậu lấy lại tinh thần: "Nếu như cậu tin lời tôi nói thì có thể đợi thêm nữa, tháng sau là tôi thành niên rồi."

Ngôn Chân Chân hứng thú: "Thành niên của cậu với người khác có gì khác nhau sao?"

Lăng Hằng không trả lời câu hỏi này.

Người xinh đẹp không vui thì mọi người luôn mềm lòng. Gu thẩm mỹ của Ngôn Chân Chân vẫn tốt, cũng không thiếu lòng thiếu nữ, lúc này không khỏi mềm lòng, nói nhẹ: "Được thôi được thôi, tôi không hỏi nữa, mời cậu ăn điểm tâm vậy."

"Cậu lại đói rồi ư?" Lăng Hằng không thể tin nổi sức ăn của cô.

Thiếu nữ trắng trẻo xinh đẹp cong miệng: "Bổ sung lượng đường có thể chữa trầm cảm."

Lăng Hằng khựng lại, tim đột nhiên đập nhanh hơn.

"Hừm." Cậu ngoảnh đầu lại, hắng giọng: "Vẫn để tôi mời cậu đi."

Đột nhiên dừng lại, giấu đầu hở đuôi: "Bị người khác biết lại để người ta tưởng nhà tôi phá sản."

Ngôn Chân Chân đáp ứng ngay: "Vậy tôi muốn ăn 'Úy Lam Cốc'"

Cô đã tìm hiểu kỹ rồi, các tiệm xung quanh Xuân Hòa thì chỉ có cà phê và điểm tâm của Úy Lam Cốc là ngon nhất, một cốc cà phê 160 tệ, một suất điểm tâm 80 tệ, ngoại trừ đắt ra thì không có vấn đề gì cả.

Ai ngờ cái này đối với đại gia mà nói, Úy Lam Cốc không khác gì quán cà phê tiện lợi cả. Cậu chỉ cảm thấy quá tùy tiện, còn hứa nói: "Lần sau mời cậu ăn ngon hơn."

Ngôn Chân Chân kiểm điểm lại sức tưởng tượng kém cỏi của mình, vui vẻ đáp ứng: "Được thôi."

Vì thế hai người đi ăn bữa trà chiều.

Ăn uống no nê, Ngôn Chân Chân hỏi địa chỉ bệnh viện Trương Lạp ở, nói muốn đi thăm ông ấy.

Lăng Hằng khó hiểu nhướn mày, một lúc lâu sau mới nói: "Đi cũng được, nhưng cậu đừng cho rằng ông ta là người tốt."

"Là ông ấy muốn làm người tốt." Ngôn Chân Chân nuốt xuống ngụm pudding cuối cùng, vẻ mặt ung dung: "Tôi phối hợp một chút."

Nhà họ Lăng giàu có, đối xử với tay sai của mình vẫn luôn hào phóng. Trương Lạp nằm trong bệnh viện tốt nhất thành phố Margaret, mặc dù chỉ là phòng bệnh bình thường, nhưng là phòng đơn, yên tĩnh.

Ông ta mới làm xong phẫu thuật, không thể tủy tiện động đậy, đang nhàm chán nhìn ti vi.

Tiếng gõ cửa vang lên, ông ta cho rằng là y tá, không ngờ đối phương cười tươi chào hỏi: "Chú Trương."

Trương Lạp sững người, ngạc nhiên nhìn Ngôn Chân Chân: "Sao cháu lại tới rồi?"

Ngôn Chân Chân mặc đồng phục Xuân Hòa, áo sơ mi trắng và váy tây xanh xám, xinh đẹp ngây thơ, đầy vẻ học sinh: "Cháu về rồi, nghe nói chú bị tai nạn xe nên đặc biệt tới thăm chú."

Giọng điệu của cô thân thiết vui vẻ như vậy, như một con chim sơn ca, nếu như có người đi qua chắc chắn sẽ bị thiếu nữ thanh xuân đầy sức sống thu hút, không nhịn được cười theo.

Nhưng Trương Lạp không biết có phải mất nhiều máu qua hay không mà cảm thấy có chút lạnh lẽo.

Ông lấy lại tinh thần, chỉ cho là ảo giác, mỉm cười nói: "Cảm ơn Chân Chân, chú không sao, cháu về nhà có thuận lợi không?"

"Mẹ cháu đã được yên nghỉ rồi." Ngôn Chân Chân nghiêng đầu, khóe miệng như có như không nở nụ cười: "Ở bên cạnh ông bà ngoại, cả nhà đoàn tụ."

Trương Lạp sành sỏi, trên mặt thả lỏng: "Vậy thì tốt."

"Chú đừng lo cho cháu, nhưng mà chú thì." Ngôn Chân Chân cúi người, giọng nói nhẹ nhàng: "Muốn về nước cùng cháu như vậy nhưng lại xảy ra chuyện như này.. Thật là đáng tiếc"

Mí mắt Trương Lạp nhảy lên.

Cảm giác lạnh lẽo như lúc nãy lại tới rồi, dường như lúc nửa đêm canh ba đang ngủ say đột nhiên có người thổi gió cạnh tai, trong lòng không nhịn nổi căng thẳng.

Nhưng mà, đợi đến lúc ông định quan sát kỹ cô thì thiếu nữ đột nhiên tỏ vẻ vô tội, cầm một túi điểm tâm đặt lên tủ, ân cần nói: "Nhưng mà không sao, cháu mang đặc sản cho chú."

Đây là lúc cô đi dạo phố mua, khác với hộp quà của du khách, đều là điểm tâm người bản địa mua, nhiều mà rẻ.

Cô mới không thèm mua đồ đắt cho Trương Lạp.

Nhưng mà như cày không khỏi làm Trương Lạp nghi ngờ, cảm giác lúc nãy là thật, hay là do ông làm chuyện xấu nên chột dạ.

Ông nhìn về phía Ngôn Chân Chân, cô bé hiểu sai ý: "Chú muốn uống nước à? Cháu rót cho chú." Không đợi ông trả lời đã tự mình rót một cốc nước lạnh tới, lại cười: "Một mình chú ở bệnh viện nhất định bất tiện, sao người nhà không tới chăm sóc."

Vẻ mặt Trương Lạp đột nhiên trở nên ảm đạm: "Họ không ở đây."

"Vậy ư." Ngôn Chân Chân cười tươi ngồi xuống bên cạnh: "Vậy cháu chăm sóc chú được rồi, đúng lúc cháu cũng muốn nghe ngài kể về chuyện của mẹ cháu --- Lúc trước cậu hỏi cháu, cháu còn không biết trả lời thế nào."

Lời này đúng ý Trương Lạp, ông miễn cưỡng lấy lại tinh thần: "Mẹ cháu à, để chú nghĩ xem nên bắt đầu nói từ đâu."

"Mẹ đến nhà họ Lăng lúc nào vậy?" Ngôn Chân Chân chủ động hỏi.

Trương Lạp đáp: "20 năm nước, năm nay vừa tròn 20 năm."

Ngôn Chân Chân cảm khái: "Đã lâu như vậy rồi, mẹ cháu là người làm lâu nhất sao?"

"Lâm quản gia làm lâu nhất, hơn ba mươi năm rồi, sau đó là mẹ cháu, sau nữa là chú và lão Lý." Trương Lạp nói thông tin không chút quan trọng: "Bà ấy xảy ra chuyện như vậy, mọi người đều rất buồn, đặc biệt là.. haizz."

Ông muốn nói lại thôi, chỉ thiếu chút nữa viết lên mặt "có nội tình, mau hỏi đi".

Ngôn Chân Chân thỏa mãn ông ta, quả nhiên hỏi: "Đặc biệt là cái gì?"

Trương Lạp cười khổ: "Trước vài ngày xảy ra chuyện, mẹ cháu nhìn có vẻ tâm thần không yên, bà ấy nói là bệnh cũ tái phát, chúng tôi cũng không để ý, ai biết sẽ.. Haizz, nếu như chúng tôi chú ý chút, khuyên bà ấy nghỉ ngơi vài ngày thì sẽ không xảy ra chuyện."

Ngôn Chân Chân cười.

Manh mối mất sợ cái gì, người ta sẽ chủ động đưa manh mối quan trọng tới tay cô: "Tâm thần không yên? Tại sao?"

Màn kịch tới rồi.

Trương Lạp có tinh thần hơn, ông đã sớm muốn nói chuyện với Ngôn Chân Chân, nhưng khổ nỗi khoảng thời gian gần đây cô rất ít hỏi chuyện với ông, sau này thì thường đi cùng thiếu gia, để tránh thiếu gia nghi ngờ, ông chỉ đành án binh bất động.

Cuối cùng hôm nay cũng có cơ hội thực hiện bước tiếp theo của kế hoạch rồi.

Ông châm chước cách dùng từ: "Chú cũng không rõ, nhưng mà theo cách đối nhân xử thê của mẹ cháu, có thể làm bà ấy quan tâm, chỉ sợ cũng không phải chuyện nhỏ. Nói thật, nhà họ Lăng rất hào phóng với chúng tôi, có nhiều chuyện chúng ta lo bạc cả đầu nhưng chỉ cần một câu nói của chủ nhân --- Haizz, bà ấy đi rồi, đừng để lại tiếc nuối gì mới tốt."

Lời nói này vô cùng lộn xộn, dường như chỉ là tùy tiện trò chuyện mà không phải có ý dẫn dắt.

Ngôn Chân Chân tự nhiên phối hợp diễn xuất: "Chú nói đúng, đáng tiếc cháu không biết mẹ cháu đang nghĩ gì."

Trương Lạp thấy được thì thôi, phụ họa nói: "Bà ấy thích chuyện gì cũng tự mình gánh vác."

"Cậu cũng nói như vậy." Đối thủ muốn chấm dứt chiến tranh, muốn dừng lại, Ngôn Chân Chân sao để yên, phản khách thành chủ: "Cậu nói mẹ cháu một mình nuôi cháu lớn lên, vô cùng cứng đầu."

Trương Lạp cười cười: "Bà ấy có nỗi khổ tâm, ba cháu.. Cháu phải biết rằng, mẹ cháu yêu cháu."

"Chú biết chuyện của ba cháu ư?" Ngôn Chân Chân dừng một chút, thực hiện ngôn linh: "Nói cho cháu biết đi."

Dưới sự tác động vô hình, Trương Lạp không thể từ chối, cũng không ý thức được dị thường, chỉ coi đây là lôi kéo quan hệ: "Mẹ cháu chắc chưa từng nhắc tới ông ấy, chú cũng chỉ biết đại khái, nói là bạn cũ trước đấy. Nhưng người ta đến đây du lịch, mẹ cháu muốn ở lại đây, nói không thành, chỉ giữ cháu lại."

"Ông ấy tên là gì?" Ngôn Chân Chân hỏi.

"Hừm, mẹ cháu sau này còn đặc biệt về nước tham dự hôn lễ của ông ấy." Trương Lạp uyển chuyển biểu thị: "Lúc đó đúng lúc mừng năm mới, bà ấy đã mấy năm chưa về nước, không nhịn nổi đặc biệt xin nghỉ một tháng.. lúc quay lại cũng không hề nhắc tới người đó nữa."

Ánh sáng trong mắt Ngôn Chân Chân vụt qua.

Cô hiểu ý của Trương Lạp, người đó đã có gia đình, thậm chí không biết có một đứa con gái như cô, không cần phải đi tìm. Nhưng điều cô quan tâm là thời gian.

"Đó là năm nào?" Ngôn Chân Chân không chút để ý hỏi.

Trương Lạp cười cười: "Đó là năm cháu sinh, mẹ cháu rất ít khi xin nghỉ, năm đó xin nghỉ hai lần liên tục, một lần về ăn tết, một lần là tháng 8 lúc sinh cháu, chú nhớ rất rõ."

Điều dự đoán được chứng thực, Ngôn Chân Chân không khỏi nở nụ cười ngọt ngào: "Chú nói đúng, cậu coi cháu là con gái ruột, cháu cũng không cần tìm rắc rối cho họ."

Trương Lạp lộ vẻ vui vẻ yên tâm, lại an ủi cô vài câu, cho rằng trải qua chuyện hôm nay, Ngôn Chân Chân tin tưởng ông hơn, việc sau này sẽ dễ hơn.

Ngôn Chân Chân cũng rất vừa lòng, lúc rời đi hai chân tung tăng.

Cuối cùng cô cũng nắm được điểm chính.

Thứ tự thời gian 18 năm trước là như thế này.

Tháng 9, Dương Hiểu Chi sinh ra, tháng 10, cậu chụp ảnh tiệc đầy tháng, Đinh Tương cũng chụp cùng nhưng không hề có dấu hiệu có bầu.

Tháng 2 năm sau, đúng lúc mừng năm mới, Đinh Tương xin nghỉ về nhà, nói là tham gia hôn lễ, nhưng sự thật là bà ấy về nước sinh Ngôn Chân Chân --- Chuyện này cậu Đinh và mợ Đinh có thể làm chứng. Họ không chỉ một lần nhắc qua, lúc cô sinh ra trời rất lạnh, không dễ gọi xe..

Vì vậy cơ bản có thể xác định, ngày cô sinh ra là 14 tháng 2.

Tháng 8 cùng năm, Đinh Tương lại về nước lần nữ, cả nhà họ Lăng đều cho rằng bà về nước sinh con, cũng cho rằng có bầu vào tháng 11 hoặc tháng 12 năm trước.

Đương nhiên, hộ chiếu của cô vẫn ghi là ngày 14 tháng 2, điều này không thành vấn đề, chỉ cần nói là vì muốn đi học sớm một năm, lúc đi đăng ký hộ khẩu khai báo nhiều hơn vài tháng là được.

Cứ như vậy đánh lừa hai bên, làm cho thân thế của cô hoàn mỹ che giấu.

Nhưng mà đây đều là suy đoán, muốn mở ra bí ẩn của sự ra đời của cô thì cần phải cố gắng chỗ bà chủ Hà một chút.

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenii.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top