Tại Hạ Nữ Chính, Lời Ra Tất Linh

Chương 44: Buổi sáng ngày 24


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Tại Hạ Nữ Chính, Lời Ra Tất Linh

Ngày 24 tháng 12, ánh nắng mặt trời mới chiếu tới trang viên Cúc Vạn Thọ, những người sống ở đây đã bắt đầu trở nên bận rộn.

Lúc trước người dựng sân khấu đã làm xong trong đêm, chỉ còn lại số ít người đang điều chỉnh cuối cùng, cổng sau đỗ hai chiếc xe chở hàng, bên trong là nguyên liệu tươi ngon được máy bay chuyển tới.

Đội ngũ chuyên môn chuẩn bị yến tiệc cho gia đình giàu có mặc đồng phục giống nhau, đi đi lại lại, sắp xếp bàn ăn và yến tiệc ở bờ biển và vườn hoa.

Những bồn hoa tươi được từng xe chở tới, tô điểm vào trong.

Ba chiếc xe bảo mẫu màu đen đỗ ở cổng bên, đội ngũ tạo hình vội vàng tới, Lăng phu nhân và Lăng tiểu thư đều phải làm cả bộ tạo hình, nếu như không chuẩn bị sớm thì sẻ làm chậm trễ thời gian, mọi người đều không có kết cục tốt đẹp gì cả.

Lăng phu nhân đã sớm tỉnh, trên mặt đắp mặt nạ, thợ làm tóc quen thuộc chăm sóc tóc cho bà, thợ trang điểm và trợ lý mở ra hộp trang điểm, thợ làm móng đang ngồi dưới đất đắp mặt nạ tay cho bà.

Bà nhắm mắt, dặn dò: "A Dương, đi xem phía a Nghiên chuẩn bị thế nào rồi."

"Phu nhân, tiểu thư đã dậy rồi, đang ăn sáng." Nữ giúp việc a Dương nói.

"Bảo nó động tác nhanh lên, hôm nay đừng có chậm chậm chạp chạp nữa." Lăng phu nhân dừng lại một chút: "Thiếu gia đâu?"

A Dương trả lời: "Chạy bộ ở bờ biển."

Lăng phu nhân gật đầu, một lúc sau nói nhẹ: "Bảo Trương Lạp chú ý Ngôn Chân Chân, đừng để cô ta chạy lung tung."

"Ngôn tiểu thư đi ra ngoài rồi." A Dương nhỏ giọng nói: "Mới sáng sớm đã đi ra ngoài, nói là có hẹn trước với bạn."

Lăng phu nhân có chút ngoài ý muốn, lập tức lộ vẻ vừa ý, giọng nói đầy vẻ ung dung: "Lâm quản gia đâu, để ông ta đi kiểm tra một lượt đi, đừng để xảy ra sai xót."

A Dương vội vàng rời đi.

Ở bờ biển, Lăng Hằng đứng trên bãi cát, nhìn về phía xa.

Hôm nay thời tiết tốt, gió nhẹ nắng đẹp, mặt biển bình tĩnh như mặt gương, một mảnh xanh lam trong suốt.

Cậu không cảm thấy được bất cứ điều gì dị thươờng, dường như giống như lời ba nói, đã sớm có chuẩn bị, vỗ về những vị khách không mời rục rịch ngóc đầu dậy.

Người chuẩn bị biểu diễn trên biển đang kiểm tra thiết bị.

Lăng Hằng đi qua nói với họ: "Chuẩn bị thêm vài chiếc thuyền cứu trợ, cẩn thận một chút."

"Lăng thiếu gia yên tâm, chúng tôi là đội ngũ chuyên nghiệp." Người dẫn đội cười lên, đầy vẻ thoải mái: "Hôm nay hai người biểu diễn đều có bằng cấp cao nhất, biểu diễn ít nhiều cũng được năm sáu mươi lần rồi, không có vấn đề gì đâu."

Lăng Hằng lạnh mặt, lặp lại: "Tôi nói, chuẩn bị thêm vài chiếc thuyền cứu trợ."

Đội trưởng sững người lại, ý thức được trời lớn đất lớn, khách hàng lớn nhất, vì thế gật đầu: "Được, tôi biết rồi."

Cậu cảm thấy rất mệt, quay đầu rời đi.

Sinh nhật 18 tuổi, vô số lần nghĩ rằng tốt nhất là đừng có đến, cũng vô số lần nghĩ có lẽ truưởng thành rồi thì có thể thay đổi được điều gì đó. Nhưng mà, tới lúc ngày này thực sự tới rồi thì lại ngoài ý muốn không vui không buồn.

Không cảm thấy kích động hưng phấn, cũng không cảm thấy ảm đạm tuyệt vọng.

Sân khấu hôm nay vô cùng tráng lệ, thập toàn thập mỹ, người bình thường cả đời cũng chưa chắc có tư cách làm người xem, nhưng là nhân vật chính làm sao chứ? Cậu chỉ là con rối biểu diễn mà thôi.

Buổi sáng nhàm chán trôi qua, ăn bữa trưa, mặc lễ phục.

Hơn một giờ, các vị khách lần lượt tới.

Khác với những gia đình khác ở thành phố Margaret thích tổ chức các cuộc tiệc xuyên đêm, nhà họ Lăng ít nhiều cũng có băn khoăn, bữa tiệc đều bắt đầu từ buổi chiều, hơn bảy giờ bắt đầu bữa tối, đại khái 11 giờ kết thúc.

Thời tiết tháng 12 đã bắt đầu trở nên mát mẻ, buổi chiểu đúng lúc có thể nghịch nước ở biển.

Lăng Hằng đứng ở cổng đón khách một lúc, bị ba mẹ sai đi đưa nhóm người trẻ tuổi đi ra bờ biển chơi.

Cậu bị các thiếu nữ xinh đẹp đẩy đi tới bờ biển, mấy cô gái cười tươi: "Lăng Hằng, cậu chuẩn bị đưa chúng tôi đi chơi gì?"

"Chủ nhà chiều khách." Lăng Hằng cảm thấy mình như bị phân liệt thành hai người, một người ở sau màn, lạnh lùng bàng quan sự náo nhiệt hôm nay, một người khác khách sao lịch sự tiếp đón khách khứa, đúng chất là chủ nhà.

Ở bờ biển dựng lên lều che nắng xinh đẹp mày trắng, ở góc đựng dựng thành cảnh dưới đáy biển, có san hô, vỏ sứa và bồn hoa dựng thành, cô gái đóng vai nàng tiên cá nhẹ nhàng gửi nụ hôn gió tới những cô gái nhỏ.

Mấy đứa bé nhanh chóng ào ào đi tới, hỏi cô ấy là công chúa nào. Những bé trai thì hứng thú với lướt sóng hơn, được nhân viên chuyên nghiệp đưa đi thử nghiệm một lượt, hưng phấn kêu liên tục.

Những bạn nhỏ khó xử lý có chỗ chuyên môn vui đùa đối với người lớn mà nói, tuyệt đối là một tin tốt lành.

Bên tai yên tĩnh hơn nhiều.

Lăng Hằng và những thanh niên ngồi dưới lều che nắng, người phục vụ mang tới nước ép hoa quả mát lạnh, mát mẻ lại thoải mái.

Lăng Hằng đẩy khay trái đây qua, hỏi các vị khách: "Thời gian còn sớm, mấy người muốn chơi gì?"

Nếu như đã ở bờ biển, không thiếu nổi thi lướt sóng, lướt ván, nếu như không xuống nước, đánh bóng chuyền trên bãi cát cũng là sự lựa chọn không tồi.

Lý Trinh Lâm giả vờ không vừa ý: "Mặc dù nói là yến tiệc tự do, nhưng nếu như xuống nước thì lãng phí tạo hình quá."

Mặc dù hôm nay mọi người không phải đang mặc lễ phục phức tạp, là lễ phục đơn giản nhẹ nhàng, nhưng bản chất thì không khác nhau lắm, kiểu tóc, trang sức, túi xách, giày dép, móng tay, xảy ra một chút sai xót thôi là sẽ mất hài hòa ngay.

Vì vậy, cho dù nhà họ Lăng đã chuẩn bị vô cùng đầy đủ, nhà tạo hình tùy lúc chuẩn bị, nhưng chỉ cần nghĩ tới tạo hình mình cẩn thận chuẩn bị bị hủy, ai cũng không muốn dễ dàng tham gia hoạt động này.

Lăng Hằng cũng không miễn cưỡng, gọi người chuẩn bị biều diễn, gồm có người bay trên nước, kỹ thuật xuồng máy và lướt ván.

Ông trời ủng hộ, mặt trời giấu ngay phía sau đám mây.

Mọi người rời khỏi lều che nắng, nhanh chóng tản ra, đến gần quan sát biểu diễn.

Trương Khinh Tự liếc một cái, đưa mấy chị em tốt của mình đi xa ra chút, cho Lý Trinh Lâm cơ hội riêng với Lăng Hằng.

Phương Quân muốn nói điều gì, thấy vậy do dự một chút, lại bị một cô gái khác kéo đi.

Lăng Hằng dường như nhận ra điều gì, quay đầu nhìn Lý Trinh Lâm một cái.

Cô ta mặc một chiếc lễ phục màu lam, váy xòe xuống dưới như từng đợt sóng, khuyên tai và cặp tóc chọn sao biển nghịch ngợm và tạo hình vỏ sứa, giày da búp bê quai ngang, giày trâu châu hết sức độc đáo.

"Mình gặp Nhiễm Nhiễm ở cổng." Lý Trinh Lâm cười ngọt như mật: "Mình nhớ cậu từng nói qua, Ngôn Chân Chân cũng ở nhờ nhà cậu, sao không thấy cậu ấy?"

Tim Lăng Hằng mạnh mẽ đập dòn dập.

Cậu dừng một chút, hỏi ngược lại: "Cậu muốn gặp cô ấy?"

"Đều là bạn học, quan tâm một chút thôi." Cô ta cười: "Cô ấy thi cử ra sao, có cậu dạy bù chắc là không tệ lắm."

Lăng Hằng nói: "Không biết."

"Ơ?" Lý Trinh Lâm chớp chớp mắt.

Trên mặt biển, người biểu diễn dưới áp suất cao của súng nước lăn đi lăn lại trên không trung, thân hình khỏe mạnh mà đẹp đẽ.

Lăng Hằng dường như bị thu hút, không nhìn cô ta, chỉ bình tĩnh nói: "Tôi không biết cô ấy đang ở đâu."

Lúc này, Ngôn Chân Chân đang ở đâu nhỉ?

Cô đang ở quán cháo hải sản Hà Ký.

Cuối tháng 12 là hai ngày lễ liền kề, nhiều người trong nước chọn ghép kỳ nghỉ cuối năm và tết nguyên đán cùng nhau, để đủ một kỳ du lịch dài. Mà đôi với những quốc gia khác coi lễ giáng sinh là năm mới thì khỏi cẩn nói, đây là kỳ nghỉ hiếm cỏ.

Vì vậy, nước S chào đón một đợt cao điểm của khách du lịch.

Quán cháo hải sản Hà Ký là một trong những quán nổi tiếng, còn chưa tới 10 giờ đã bắt đầu xếp hàng dài rồi.

Ngôn Chân Chân lẫn trong đám khách du lịch, ngồi trên ghế nhựa đợi đến lượt, đồng thời, dựng tai lên hóng chuyện mấy người xung quanh nói chuyện.

Vô cùng may mắn (đương nhiên là công lao của ngôn linh), sau khi nghe được một loạt mâu thuẫn tình cảm, cuộc trò chuyện của hai bà thím người bản địa thu hút sự chú ý của cô.

Bà thím áo đỏ: "Haizz, việc làm ăn của nhà họ Hà càng ngày càng tốt, khó trách có tiền đưa con trai vào Xuân Hòa, chắc là một ngày kiếm được tiền vạn rồi?"

Bà thím váy hoa: "Tôi thấy không chỉ có vậy, a Phân là người có bản lĩnh, nếu như không phải bị nam nhân nhà cô ấy chậm trễ.. Tên họ Dương kia thật không ra gì cả."

Bà thím áo đỏ: "Đúng vậy, đánh a Phân thành như vậy, chậc chậc, mọi người đều không nhìn nổi."

Bà thím váy hoa: "Cũng không thể nói như vậy, lúc đó a Phân không sinh được con, cũng khó trách nhà họ Dương nóng nảy, hương hỏa không có. Nhưng mà bà nói cho tôi nghe, họ vất vả lâu như vậy đều không có, sau này đột nhiên lại có, lúc đó tôi còn giật nảy mình."

Bà thím áo đỏ: "Thật không dễ dàng, không ngờ linh nghiệm như vậy."

Bà thím váy hoa: "Haizz, đúng rồi, bà ấy đi khám ở bệnh viện nào vậy, hay là đi bái bồ tất được vậy? Tôi có một đứa cháu gái, con gái của nó cũng khó có con, nếu như linh nghiệm thì để nó đi thử thử."

Bà thím áo đỏ: "Cái này không tốt nói."

Bà thím váy hoa: "Ý gì vậy, không phải là nuôi quỷ nhỏ chứ? Tôi nghe nói Hà Phân tin cái này lắm."

Bà thím áo đỏ: "Khác nhau hoàn toàn, trước lúc Hà Phân có con là không tin đâu -- Lúc đó tôi nói với bà ấy có nước bùa rất linh, bà ấy uống rồi, bà ấy uống không có tác dụng chắc chắn là do không tin, tin thì mới linh nghiệm. Sau này bà ấy để xong con mới bắt đầu tin, cũng rất kỳ quái."

Ngôn Chân Chân nghe tới đây, trong lòng hơi động, nhỏ giọng thêm buff cho mình: "Tôi nhìn có vẻ như là học sinh ngoan ngoãn, mọi người đều muốn giúp tôi."

Mà sau đó, cô mới giả vờ mình mới nghe được nửa, tham gia trò chuyện: "Xin lỗi, làm phiền một chút, có phải mấy dì vừa nói có bồ tát ở chỗ nào rất linh đúng không?"

Bà thím áo đỏ nhìn cô: "Cháu là tới du lịch à?"

"Vâng ạ." Ngôn Chân Chân cong mắt: "Đúng dịp nghỉ lễ, nên đi cùng bạn đi chơi, ở đây có chùa triền gì linh không? Cháu muốn đi tế bái một chút."

Bà thím áo đỏ không dễ công lược như vậy, phất phất tay: "Cô bé, cháu nghe nhầm rồi."

"Dì ơi, dì đừng lừa cháu, cháu nghe thấy rồi." Ngôn Chân Chân không chút chùn chước, cố ý nói nhỏ, giả vở thần bí: "Thực ra, cháu có một chị gái, kết hôn 3 năm rồi mà.. Mẹ cháu muốn đi làm ống nghiệm, đắt lắm. Dì ơi, nếu như có chỗ linh nghiệm như vậy thì dì nói cho cháu đi, cháu đi từ xa như vậy tới cũng không dễ dàng gì."

Bà thím váy hoa cũng rất tò mò, đẩy đẩy chị em tốt, dụ dỗ: "Rốt cuộc bà có biết không đó, đừng có lừa tôi chứ bà thực sự không biết chứ gì?"

Lời như vậy cũng nói ra rồi, còn từ chối nữa thì có chút mất mặt. Bà thím áo đỏ do dự một chút, chậm chậm chạp chạp nói: "Cô bé còn nhỏ, chuyện này không tiện nói với cháu."

Ngôn Chân Chân lập tức lấy ví tiền ra, lấy một tờ tiền ra gấp gấp rồi nhét vào tay bà ta: "Dì giúp cháu đi, cháu thay chị cháu cảm ơn gì."

Dưới tác dụng của tiền + mặt mũi + ngôn linh, bà thím áo đỏ bị phá vỡ phòng tuyến, nhìn một vòng xung quanh rồi nói nhỏ: "Tôi nghe nói cũng không phải chỗ gì tốt cả, người từng đi đều nói rất linh, nhưng phải tự mình đi, cháu đi không được."

"Chỗ đó tên là gì?" Ngôn Chân Chân vội vàng hỏi.

Lớp mỡ trên mặt bà thím áo đỏ co rút một chút, ngũ quan co quắp thành vẻ mặt kỳ dị: "Gọi là, tôi cũng chỉ nghe người khác nói, hình như gọi là.. Tam Mộc."

Tam Mộc? Ngôn Chân Chân khó hiểu, còn muốn hỏi tiếp, nhưng dường như bà thím áo đỏ vừa nói dứt lời đã hêt bị ngôn linh ảnh hưởng, vẻ mặt trở nên vô cùng xấu.

Không đợi cô truy hỏi, bà ta vội vàng lấy cớ nấu cơm, đến chị em tốt cũng không đợi, nhanh chân đi vào khu dân cư phía sau.

Khí thế đó, dường như chạy trốn kẻ địch mà mắt thường không nhìn thấy.

Ngôn Chân Chân càng cảm thấy thú vị hơn.

"Số 45." Nhân viên của quán gọi tới số của cô.

Ngôn Chân Chân cầm túi giấy đi vào trong. Người đứng sau quầy là Dương Hiểu Chi, ngẩng đầu thấy cô liền kinh ngạc hỏi: "Sớm như vậy đã tới rồi? Cậu đợi chút."

"Không sao, tôi đi ngay đây." Cô cầm hộp trong tay lên: "Mấy hôm trước về nước một chuyến, mang ít thứ tới."

Dương Hiểu Chi sững người lại. Trước đây cậu cho rằng Ngôn Chân Chân hẹn cậu chỉ vì hỏi chuyện của Đinh Tương, không ngờ là chuyên môn mang quà tới.

Cậu vội gọi người thay mình một lúc, đón tiếp cô: "Đến cũng đến rồi, vào đây nói chuyện." Vừa nói vừa đưa cô vào phía sau nhà ngồi.

Ngôn Chân Chân giả vờ từ chối vài câu, thấy cậu thái độ kiên quyết mới đi vào ngồi.

Dương Hiểu Chi lấy một bình cô la lạnh co cô, lắc đầu nói: "Cậu quá khách khí rồi, còn mang quà tới chứ."

Ngôn Chân Chân mang túi bánh cho cậu, cười hì hì nói: "Không phải đồ gì quý báu cả, chỉ là nghĩ tới dì đã lâu không về nước, có khả năng muốn nếm thử một chút."

Đồ quả nhiên không đắt, hiếm có là cô mang từ xa tới. Dương Hiểu Chi suy nghĩ một lúc, ra cửa gọi người: "Mẹ, Chân Chân tới rồi."

Ngôn Chân Chân cong miệng.

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenii.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top