Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Thanh Xuân Ấy, Nắng Có Trăng
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đại tiểu thư Jung Whee-in thỉnh thoảng đến thăm Moon Byul-yi. Moon Byul-yi tranh thủ cuối tuần có chút thời gian, dẫn nàng tham quan đảo Ulleungdo. Tới gần buổi trưa, hai người cùng nhau ghé vào một nhà hàng ăn cơm. Moon Byul-yi ở đây đã quen ăn đạm bạc, thường khi ăn cũng ko chú ý nhiều đến màu sắc, mùi vị. Hôm nay vì có Jung Whee-in nên mới kêu nhiều đồ ngon một chút. Moon Byul-yi hiểu đại tiểu thư Jung gia đã quen ăn sung mặc sướng từ nhỏ, đồ ăn đạm bạc tất nhiên sẽ ko hợp khẩu vị với nàng. Jung Whee-in nhìn món ăn trên bàn, có cá có cua có rau có canh, nhịn không được cảm thán một câu, "Ta cứ tưởng đồ ăn trên đảo rất kham khổ, không ngờ lại phong phú đến vậy." "Cũng phải tùy nơi cụ thể, không phải trên đảo lúc nào cũng kham khổ. Chỗ này là vì khách du lịch thường hay ghé đến, nên thức ăn ko thể nấu sơ sài được." Dứt lời gắp vào trong bát Jung Whee-in một miếng thịt cá, "Nếm thử đi, so với đồ ăn trên Seoul tất nhiên là ko bằng, nhưng mùi vị cũng ko tệ." Jung Whee-in ăn một miếng, hương vị tỏa ra trong miệng, thịt rất chắc mà lại ko có mùi tanh. Cũng ko quên nói, "Quả thật rất ngon, nhưng đồ ăn Moon Byul-yi ngươi làm vẫn là ngon nhất, không thể nào so sánh được." Moon Byul-yi khiêm tốn cười cười, ghé miệng vào bên tai Jung Whee-in, nhỏ giọng nói: "Đừng thẳng thắn quá, nếu bảo bối nhà ta nghe thấy, nàng sẽ ghen tị. Đến lúc đó vung chảo liều mạng với ta." Jung Whee-in xém chút phun cả cơm trong miệng, vừa nãy Moon Byul-yi nhắc đến 2 từ 'bảo bối' đã làm nàng sởn hết cả da gà. Ai ngờ câu sau còn dọa người hơn, Kim Yong-sun trước kia mười ngón tay không dính dương xuân thủy, giờ đã biết vào bếp nấu cơm? Hai con người này, trước kia ở Kim gia mười mấy năm, đâu có như thế này. Mới dọn ra ở cùng chưa được bao lâu, nay tâm tính có thể thay đổi nhanh như vậy? Jung Whee-in liền chuyển đề tài: "Nàng đối đãi ngươi tốt chứ?" Moon Byul-yi ngạc nhiên khi Jung Whee-in hỏi đến Kim Yong-sun, hai người này tựa hồ trời sinh không hợp tính, lại nhớ tới biểu tình bất cam bất nguyện trên mặt Kim Yong-sun khi cô bảo mình ra ngoài cùng Jung Whee-in hôm nay. Moon Byul-yi cười gật đầu nói: "Nàng đối ta tốt lắm." Tiểu thư cao ngạo kỳ thật vẫn như xưa trầm mặc ít lời, cũng không dễ dàng nói ra mấy câu ngọt ngào mùi mẫn. Bình thường khi hai người cùng một chỗ, nếu không phải chơi đàn, thì là cùng ngồi đọc sách, thời gian bất tri bất giác trôi qua trong tĩnh mặc. Có điều, cũng có chút khác biệt, tỷ như khi mỏi mệt có nàng tâm sự, tỷ như khi trời trở lạnh có nàng ôm lấy truyền hơi ấm, tỷ như khi ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt người nọ... Quan hệ của hai người ko còn xa cách phân biệt chủ tớ như trước nữa, mà gần như là tri kỷ. Jung Whee-in nhìn thấy Moon Byul-yi bất tri bất giác mỉm cười, trong tâm ko cam nhưng cũng chỉ đành thở dài. Trước kia từng nghĩ Moon Byul-yi là vì ơn nghĩa với Kim lão gia, nên mới ko chịu theo nàng rời đi. Sau này nàng mới nghi ngờ, nhưng cũng ko dám chắc chắn quan hệ giữa hai người bọn họ là thế nào. Tình cảm giữa nữ nhân với nữ nhân, nàng nghe qua đôi lần, ko phải là kì thị, nhưng bản thân chưa thể chấp nhận ngay được, huống hồ chi một người là bằng hữu lâu năm, một người còn là biểu tỷ của mình. Mà dường như chính nàng trước kia cũng đã từng trải nghiệm qua loại tình cảm này. Khi đấy, người kia cũng là một bằng hữu khác của nàng, cho nên mọi thứ luôn luôn mơ hồ, mơ hồ đến mức Jung Whee-in đến giờ vẫn chưa thể thông suốt được. Trong kí ức của Jung Whee-in, khuôn mặt nữ sinh kia chưa bao giờ phai mờ. Nàng nhớ có một lần, nàng và cô đã từng mặt hướng mặt, khoảng cách chưa đầy một centimet, hơi thở hai người đều có chút thay đổi ý vị. Ngón tay người nọ khều lên gáy Jung Whee-in hai cái, trong ánh mắt hàm chứa những tâm tình rất sâu mà nàng lúc đó chưa thể hiểu được. "Ta thích ngươi." Người đó đã từng nói như thế. Biểu tình Jung Whee-in ngưng trệ chốc lát, sau đó đột nhiên kiên quyết đẩy mạnh người kia ra, bởi vì nàng cảm thấy có chuyện gì đó ko đúng đắn đang xảy ra. Jung Whee-in vẫn nhớ như in, người kia từng nói rất rõ ko muốn làm bằng hữu với nàng. Lúc đó nàng thực sự ko hiểu nếu ko là bạn thân, thì còn có thể phát sinh loại quan hệ gì khác. Người kia từng nói thích nàng rất nhiều, rốt cuộc cuối cùng vẫn là chấp nhận rời xa nàng, cho nên Jung Whee-in ko dám tin, loại tình cảm phát sinh giữa hai nữ nhân với nhau, có thể kéo dài được bao lâu, nhất là ở trong một xã hội vẫn chưa cởi mở hoàn toàn như Hàn Quốc.
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenii.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.