Tiểu Xao Động

Chương 50: 50


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Tiểu Xao Động

Editor: Shmily

- -----------------------

Sau khi Lê Trà Trà sắp xếp lịch trình nghỉ đông xong liền chuẩn bị đi tới canteen ăn cơm trưa.

Đi được một đoạn, cô liền gặp phải Tiếu Nam.

Mùa đông ở thành phố A vô cùng lạnh, anh mặc một cái áo lông màu đen, bất quá dáng người của anh tốt, vai rộng eo thon cộng với cái khuôn mặt ít khi nói cười kia, mặc dù để lộ vài phần cao lãnh người sống chớ tới gần nhưng cũng không cách nào che đi giá trị nhan sắc ấy.

Thấy Lê Trà Trà, ánh mắt anh hơi hơi nhu hòa đi vài phần, hỏi cô: "Đi ăn sơm sao?"

Lê Trà Trà thường xuyên gặp anh trên đường đi ăn cơm cho nên đối với việc anh nửa đường xuất hiện trước mặt mình sớm đã quen, vì thế nên gật gật đầu.

Tiếu Nam nâng cổ tay, nhìn thời gian, bất động thanh sắc nói: "Sao hôm nay ăn muộn vậy?"

Lê Trà Trà nói: "Ban nãy em đi kí tên chỗ dì quản lý ký túc xin ở lại KTX."

Tiếu Nam có chút kinh ngạc, hỏi: "Không về thành phố B?"

Lê Trà Trà nói: "Không về, ở trường cũng rất tốt, em tìm sư tỷ mượn sách giáo khoa của học kỳ sau, em tính học trước một chút. Giáo viên cũng rất chiếu cố em, nói là nếu em học trước kiến thức thì có thể kì sau không lên lớp nghe giảng, cuối kỳ tới thi là được rồi. Như vậy thì em có thể có nhiều thời gian làm chuyện khác hơn."

Tiếu Nam biết "chuyện khác" trong miệng cô chính là kiếm tiền.

Trong đầu cô gái nhỏ này mỗi ngày đều suy nghĩ xem làm sao có thể kiếm được thật nhiều tiền, anh cũng không hiểu sao cô lại cần tiền đến vậy. Sau đó nghĩ lại chuyện có lo lắng cực độ, sợ phải nợ nhân tình của người khác cộng với việc lúc say rượu có đề cập qua cô nợ Lê Bách và Văn Hương tiền, cho nên mới có thể đại khái hiểu được phần nào trạng thái tâm lý của Lê Trà Trà.

Rất nhiều lần Tiếu Nam nhìn thấy cô vất vả, muốn nói em muốn bao nhiêu tiền, tôi có thể cho em, nhưng lời tới bên miệng rồi lại chỉ có thể nuốt xuống.

Cô bé này, lòng tự trọng rất cao, lời này anh không nói được.

Chẳng qua....

Tiếu Nam liếc mắt đánh giá cô từ trên xuống dưới, từ lúc mùa đông bắt đầu cho tới bây giờ, cô đều mặc một cái áo khoác duy nhất, là áo lông vũ màu đen, chân cũng chỉ đi một đôi giày, khi nào cực lạnh mới mang. Tiếu Nam chụp riêng đôi giày của cô gửi cho Chân Bảo nữ sĩ, cả giày và áo khoác đều không phải hàng hiệu gì, phỏng chừng là mua bừa một cái, chắc từ trên xuống dưới cũng chỉ có hai, ba trăm tệ.

Đúng lúc này có một cô gái đi ngang qua hai người, đội một cái mũ lông xù màu trắng, mặc áo choàng, đeo giày bó, trang điểm tinh xảo.

Tiếu Nam không dấu vết thu hồi ánh mắt, nói: "Ăn cơm xong có rảnh không?"

Lê Trà Trà nói: "Có."

Tiếu Nam: "Cùng tôi ra ngoài một chuyến."

Lê Trà Trà cũng không hỏi đi chỗ nào, trực tiếp gật đầu.

.......

Sau khi ăn cơm xong, Lê Trà Trà về KTX lấy kính râm và khẩu trang, sau đó mới cùng Tiếu Nam đi ra ngoài. Chờ tới lúc hai người tới nơi, Lê Trà Trà mới hơi kinh ngạc, làm cách nào cũng không nghĩ tới Tiếu Nam sẽ mang cô tới trung tâm thương mại, lại còn là khu cao cấp.

Ngẩn người một lúc, cô lại nhìn sang Tiếu Nam.

Phảng phất nhận ra tâm tư của Lê Trà Trà, anh nói: "Không phải sắp tết rồi sao? Tôi phải mua cho mẹ quà năm mới. Cũng không biết mẹ tôi thích cái gì, em hẳn là khá hiểu mấy thứ này."

Lê Trà Trà vừa nghe, liền nói: "Không thành vấn đề, cứ giao cho em." Dừng một chút, cô lại hỏi: "Anh muốn tặng dì quà gì ạ?" Cô nhìn chỉ dẫn trong trung tâm thương mại: "Quần áo? Túi xách? Trang sức? Mỹ phẩm dưỡng da?"

Tiếu Nam: "Quần áo."

Lê Trà Trà hỏi: "Quần áo gì? Váy? Áo khoác? Áo trên? Quần? Còn có mua khoảng bao nhiêu?"

Tiếu Nam: "Không cần suy xét tới tiền."

Lê Trà Trà vừa nghe liền đáp: "Em hiểu rồi."

..........

Bình thường Lê Trà Trà cũng chú ý tới vòng bạn bè của Chân Bảo nữ sĩ, thông qua những thứ ngày thường bà ấy post lên hoặc bình luận thì cô liền nắm rõ sở thích của bà trong lòng bàn tay. Chỉ chưa đầy nửa tiếng, Lê Trà Trà đã chọn xong một cái áo khoác bằng nhung, vừa có thể giữ ấm lại vừa ưu nhã, giá cả đối với gia đình Tiếu Nam mà nói thì không tính là đắt, một cái áo này, hơn nữa còn chiết khấu thì cũng gần 9000 tệ.

Tiếu Nam nói: "Được, cái này đi."

Lê Trà Trà nói: "Không cần xem cái khác sao?"

Tiếu Nam: "Không cần, tôi tin tưởng ánh mắt của em, đồ em chọn chắc chắn mẹ tôi sẽ thích."

Cô gái nhân viên đứng bên cạnh che miệng, cười tủm tỉm nói: "Hai người là chuẩn bị đi gặp phụ huynh sao?"

Lê Trà Trà đỏ mặt.

Không ngờ, Tiếu Nam lại nói: "Đã gặp rồi."

Lê Trà Trà ngốc ra nhìn Tiếu Nam.

Tiếu Nam mặt không đổi sắc hỏi: "Chẳng lẽ em chưa từng gặp cha mẹ tôi?"

Cô thế mà lại không có cách nào phản bác.

Tiếu Nam vỗ đầu cô, nói: "Tôi đi tính tiền, em đứng đây chờ tôi."

Chờ Tiếu Nam vừa đi, di động của Lê Trà Trà liền vang lên. Cô nhìn tên hiển thị trên màn hình, có chút giật mình, là đạo diễn gameshow lần trước cô tham gia. Lê Trà Trà hơi do dự, đi ra khỏi cửa hàng quần áo, đứng ở một bên lan can, nhận điện thoại.

"Đạo diễn Vương."

Đầu bên kia điện thoại là một thanh âm trẻ tuổi, chỉ nghe thấy hắn nói: "Trà Trà, chú nghe cha mẹ cháu nói về nguyên nhân cháu không kí hợp đồng quý hai rồi, chú còn muốn đi thuyết phục cháu nữa cơ đấy. Vấn đề việc học của cháu không được đảm bảo, tổ bọn chú có thể phối hợp được, tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng tới tiết học của cháu đâu."

"Cảm ơn đạo diễn Vương đã quan tâm, trừ học ra thì cháu còn có vấn đề về cá nhân nữa, cụ thể thì cháu không tiện nói, thật xin lỗi."

Không ngờ đạo diễn Vương vừa chuyển liền nói: "Thấy thái độ cháu kiên quyết như vậy, chú cũng không ép nữa, tiếc thật, quý một chúng ta hợp tác vui vẻ như vậy cơ mà. Đúng rồi, bạn chú có một kịch bản phim thanh xuân vườn trường sẽ chiếu trên mạng, nam chính được quyết định là Lục Thần, nữ chính vẫn còn chưa quyết, hình tượng và tuổi tác của cháu đều phù hợp, chú đã đề cử cháu với bạn chú rồi. Bạn chú đối với hình tượng của cháu phi thường vừa lòng, nguyện ý cho cháu một cơ hội thử vai. Chú thấy cháu nhận viết không mấy quảng cáo trên weibo còn không bằng đi quay một bộ phim truyền hình nữa, về thù lao đóng phim, cháu không cần lo lắng, lấy nhiệt độ hiện tại của cháu, sau khi đóng xong 30 tập thì kiếm được năm vạn một tập cũng là ít, nếu như cháu cảm thấy hứng thú thì có thể đi thử. Đợi lát nữa chú đem phương thức liên hệ cùng địa điểm thư vai gửi cho cháu nhé."

Đạo diễn Vương cúp điện thoại.

Lê Trà Trà mím môi, có chút động tâm.

Nếu như được năm vạn một tập thì sau 30 tập sẽ có 150 vạn trừ đi thuế thì cũng phải hơn 100 vạn, hơn nữa cô còn có quảng cáo của mấy tháng sau, cộng thêm thù lao gameshow lúc trước, đóng phim, với học bổng, vậy rất nhanh sẽ có được 200 vạn.

Đúng lúc này, Lê Trà Trà lại nghe được vài tiếng kêu kinh hãi dưới tầng một của trung tâm thương mại.

Loại kinh hãi này đối với Lê Trà Trà mà nói là cực kỳ quen thuộc, nó thuộc về phần lớn các fans khi gặp được thần tượng của mình. Cô theo bản năng kéo cao khẩu trang, nhìn bốn phía xung quanh. Xung quanh cô cũng không có nhiều người, cô lại tập trung nhìn xuống dưới, lúc này mới phát hiện dưới tầng một có diễn ra hoạt động, một chàng trai cao gầy đang đứng trên sân khấu. Lại cẩn thận nghe một chút, đám con gái bên dưới đều gọi to hai chữ "Lục Thần".

Cô nao nao, chợt nhớ lại.

Sau khi quay gameshow, cô đối với giới giải trí cũng biết được ít nhiều, Lục Thần là nam minh tinh tuyến đầu trong giới giải trí trong hai năm gần đây, thiếu niên thanh xuân chính trực, xuất đạo bằng một bộ phim lớn, từ đó đến nay vẫn luôn thuận buồm xuôi gió, vận may tới ào ào. Nghe nói Lục Thần có bối cảnh rấy lớn, đóng phim chỉ là vì sở thích cá nhân mà thôi.

Chỗ cô đang đứng là tầng hai, cách tầng một không xa lắm.

Cô tháo kính râm cúi đầu nhìn xuống.

Ở trung tâm sân khấu, chàng trai cầm micro ca hát, thoạt nhìn như ánh mặt trời sáng chói nhất.

Bất chợt, Lục Thần ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của cô.

Lê Trà Trà hoảng sợ.

Lúc này, có người vỗ vào bả vai cô, hỏi: "Nhìn cái gì đấy?"

Lê Trà Trà hồi phục lại tinh thần, nói: "Không có, em đang xem là minh tinh nào thôi."

Tiếu Nam không có hứng thú: "Đi thôi, lên tầng ba."

Lê Trà Trà lại đeo kính râm lên, hỏi một câu: "Anh còn mua gì cho dì nữa sao?"

Tiếu Nam nói: "Cứ lên trước đã."

Chớ tới lúc lên tầng ba, Tiếu Nam liền dừng một chút, xoay người rẽ vào trong một cửa hàng quần áo có phong cách dễ thương. Lê Trà Trà cũng liếc mắt qua, quần áo nơi này nhìn kiểu gì cũng không giống với loại mà Chân Bảo nữ sĩ sẽ mặc, đang muốn nói chuyện thì thấy Tiếu Nam thấp giọng nói với nhân viên cửa hàng mấy câu.

Rất nhanh, nhân viên cửa hàng cầm tới một cái váy bó sát eo cùng một kiện áo choàng hồ ly màu hồng nhạt.

Tiếu Nam nói với Lê Trà Trà: "Đi vào thử đi."

Lê Trà Trà hơi giật mình, nói: "Dì hẳn là không mặc..."

Tiếu Nam lời ít ý nhiều: "Mua cho em họ."

Lê Trà Trà ngẩn người.

... Chưa từng nghe qua Tiếu Nam có em họ nha? Lại nói, quan hệ tốt như vậy sao? Ăn tết cũng mua tặng quần áo?

Bất quá dòng họ Tiếu Nam rất phức tạp, Lê Trà Trà cũng không nghĩ nhiều, ôm váy với áo choàng đi vào bên trong thử đồ. Lúc đi ra, nhân viên cửa hàng liền hào hứng khen ngợi, nói: "Tôi chưa bao giờ gặp qua cô gái nào mặc đẹp như vậy!"

Lê Trà Trà nghĩ thầm, cô cũng không tháo kính râm với khẩu trang ra đâu mà biết là đẹp.

Nhưng mà vừa nhấc mắt, lại nhìn thấy Tiếu Nam đang chăm chú nhìn mình, ánh mắt thâm thúy lại...

Trong nháy mắt, Lê Trà Trà hơi hoảng.

Cô hít sâu một hơi, sau khi trấn định liền xoay người trước mặt Tiếu Nam, hỏi: "Có đẹp không?"

Tiếu Nam nói rất thẳng thắn: "Đẹp."

Lê Trà Trà nói: "Để em đi vào thay ra."

Tiếu Nam "Ừ" một tiếng.

Chờ khi Lê Trà Trà đi ra lần nữa, Tiếu Nam đã tính tiền xong, trong tay nhiều thêm một cái túi mua hàng. Lê Trà Trà hỏi: "Anh còn muốn mua quà cho ai nữa không? Nếu là nữ thì em còn có thể cho anh lời khuyên, nhưng là nam thì, em không quá hiểu nhiều, khả năng là không chọn được."

Tiếu Nam nói: "Hết rồi."

Hai người đi ra khỏi trung tâm thương mại, lại cùng nhau trở về trường học. Sau khi tới cổng trường, Tiếu Nam nói: "Kỳ nghỉ đông tôi cũng ở lại KTX, nếu em có chuyện gì có thể đến tìm tôi. Chiều nay còn phải tới phòng thí nghiệm, không tiễn em trở về phòng nữa."

Lê Trà Trà gật gật đầu, cũng không phải quá bất ngờ khi Tiếu Nam cũng ở lại, rốt cuộc thì Chân Bảo nữ sĩ thường xuyên nói con trai bà học ở thành phố A, cho nên mỗi tháng vẫn có thể nhìn thấy anh.

Bỗng nhiên, Tiếu nam vươn tay.

"Cho em, Tiếu Nam tôi không nợ nhân tình của người khác, em giúp tôi chon quà, nhân tình này trả lại cho em."

Trong tay anh là túi mua hàng ở trung tâm thương mại, bên trong là cái váy cùng áo khoác hồ ly ban nãy Lê Trà Trà thử qua.

Lê Trà Trà "A" một tiếng.

Tiếu Nam trực tiếp nhét đồ vào trong ngực cô, nhanh chóng xoay người, phất tay.

"Nhận đi, đi trước đây."

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenii.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top