Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 19: Chương 19:


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Trùng Sinh Chi Nha Nội

Trùng Sinh Chi Nha Nội

Người dịch: Thiên Địa Môn

Nguồn: vipvandan

Chương 19:

Tuy vạn thiên nhân ngô vãng hĩ

Tôi rời khỏi Liễu Gia Sơn, chuyển đến sống ở trong hợp tác xã.

Nguyên nhân là do Chu tiên sinh được điều đến hợp tác xã làm việc. Mà Chu tiên sinh có thể đến hợp tác xã làm việc là xuất phát từ đề nghị của bố tôi. Mà xét cho cùng thì vẫn là có liên quan đến việc thằng cha Thôi Tú Hòa gẫy cánh mà về tại hợp tác xã Hồng Kì.

Hôm đó chủ nhiệm Thôi ăn một quả mất mặt tại hợp tác xã Hồng Kì, bị Nghiêm Ngọc Thành làm cho nói không được gì cũng vẫn phải chấp nhận, bởi vì tư cách của Nghiêm Ngọc Thành hơn hắn quá nhiều. Trước đại cách mạng văn hóa, Nghiêm Ngọc Thành đã là phó chủ nhiệm của ủy ban huyện, sau này chuyển sang làm cục trưởng cục nông nghiệp, lúc đó Thôi Tú Hòa vẫn còn là một anh công nhân quèn. Nhờ vào đại cách mạng văn hóa, Thôi đại ca thẳng cánh bay lên, chiếm được cả chức vụ phó chủ nhiệm ủy ban cải cách huyện, đứng trước mặt Nghiêm Ngọc Thành, xét cho cùng thì vẫn có chút không đủ tư cách. Chốn quan trường xưa nay vốn đặc biệt chú trọng đến tư cách với và thâm niên, sau này cán bộ nếu như không có mấy phần bản lĩnh thật sự, thì danh tiếng thường thường không cao. Thôi Tú Hòa có cái gốc quá kém, hoàn toàn là nhờ vào Vương Bản Thanh mà chống đỡ. Làm hắn tức giận nhất có lẽ là không biết thế nào mà lại bị một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch làm cho mất mặt, uất đến nỗi không có chỗ nào để phát tiết. Cuối cùng không còn cách nào khác đành vác một bồ tức trong bụng, đến cơm cũng không ăn, chui vào chiếc xe Jeep, đầu cũng chẳng thèm ngoảnh lại, chạy mất.

Thôi Tú Hòa tuy là hạng vớ vẩn, nhưng ngọn núi phía sau hắn lại không phải là kẻ dễ động vào. Vương Bản Thanh là một kẻ trước nay hay bao che khuyết điểm, từ việc hắn xắp xếp Thôi Tú Hòa vào vị trí trưởng ban tuyên truyền cũng có thể nhìn ra chút đầu mối.

Vương Bản Thanh thật ra không phải là kẻ lỗ mãng lúc nào cũng làm bừa. Ở cái thời kì cách mạng đấu tranh đường lối ngập tràn, nắm chắc công tác tuyên truyền dư luận là một trong những mấu chốt quan trọng để giành được chiến thắng. Thôi Tú Hòa tuy cục cằn thô lỗ, nhưng lại dễ điều khiển, là kẻ tuyệt đối có thể dựa vào được. Cho hắn làm chứ trưởng ban tuyên truyền, Vương Bản Thanh có thể yên tâm.

Thôi Tú Hòa bị làm cho tối tăm mặt mũi, Vương Bản Thanh tuyệt đối không có lí do gì chịu để yên cho việc này cả. Điều kì lạ là, sau khi Thôi Tú Hòa mặt mày xám xịt trở về huyện, không có chuyện gì xảy ra cả, Vương Bản Thanh và ủy ban cải cách huyện cũng không có phản ứng gì.

“Sự việc trái với lẽ thường chắc chắn có điều gian trá.”

Đây là kết luận của Chu tiên sinh đối với sự việc kì lạ này.

“Chẳng lẽ sắp có giông tố nổi lên?”

Bố tôi ít nhiều vẫn có chút lo lắng.

Nghiêm Ngọc Thành khua tay, nói: “Địch đến thì đánh, nước đến thì đắp đập. Bất luận hắn ra thủ đoạn gì, chúng ta đỡ là được chứ gì.”

Lần nói chuyện này, cách sự kiện “chọc tức Thôi Tú Hòa” đã được 1 tháng rồi.

“Vương Bản Thanh có lẽ cũng chẳng giở được thủ đoạn gì với anh, nhưng Tấn Tài thì khác. Xét cho cùng thì cũng ít từng trải. Thôi Tú Hòa lại là lãnh đạo trực tiếp cai quản của Tấn Tài, nếu như hắn cố tình gây khó dễ về phương diện công việc, cũng không thể không phòng.”

“Ừm, thầy nói rất có lí.”

Nghiêm Ngọc Thành gật gật đầu. Ông khí thế hào hùng, tuy chỉ là chủ nhiệm của một hợp tác xã cỏn con, nhưng không lúc nào không thể hiện ra phong độ khoáng đạt của mình. Nhưng điều này hoàn toàn không phải là cho thấy tính cách của ông qua loa đại khái.

Trên thực tế, những người suy nghĩ không chu đáo, tuyệt nhiên sẽ không thể nào sinh tồn được trên chốn quan trường.

“Tấn Tài, anh cần phải động não một chút, làm sao để công tác tuyền truyền của hợp tác xã được sinh động khí thế thêm một chút, để cho tên Thôi Tú Hòa muốn cắn anh cũng không có chỗ cắn.”

“Ừm…có điều, phương châm lí luận này của trung ương được xem là tiêu chuẩn cao nhất trong sinh hoạt chính trị hiện nay, trọng điểm tuyên truyền của toàn huyện hiện nay đều tập trung vào phương diện này, công tác tuyên truyền của chúng ta lấy cái gì để làm trọng điểm đây? Hay là …cứ ứng phó cho qua đã? Xét cho cùng thì đây cũng là chính sách của trung ương.”

Bố tôi có chút không xác định.

Chu tiên sinh và chủ nhiệm Nghiêm sắc mặt ngưng đọng lại. Chung quy lại thì chỗ mà họ đứng là quá thấp, sự hiểu biết về đại cục hoàn toàn chỉ là dựa vào trực giác mà suy đoán. Muốn đi ngược lại với chính sách của trung ương quả thật không phải là điều gì dễ dàng.

“Tôi thấy cứ ứng phó cho qua đã cũng được, thầy thấy thế nào?”

Chu tiên sinh nghĩ một lát, cũng gật đầu.

Lúc này đây tôi lo lắng đến nóng hết ruột gan. Bởi vì tôi biết một năm sau, tại đại hội lần thứ 11 của Đảng, phương châm lí luận này chính thức bị phủ định. Đối mặt với vấn đề nguyên tắc thị phi này không thể làm cỏ mọc trên tường được. Đặc biệt là trong tình hình đã đắc tội với Thôi Tú Hòa, làm như vậy càng không hợp lí. Tất nhiên, nếu như ngay từ khi bắt đầu đã làm theo các bước đi của huyện, ra sức tuyên truyền phương châm này, thì đến cuối cùng bị chứng minh là sai lầm thì cũng chẳng làm sao. Dù gì thì cũng là cấp dưới phục tùng cấp trên, trời có sập xuống thì cũng có người cao hơn đỡ rồi. Đến lúc đó vẫy cơ hô hào cho phương châm chính sách mới là được. Chỉ cần không làm quá thì có lẽ cũng không có họa lớn gì. Đây cũng là chính sách mà đại đa số các hợp tác xã trong toàn huyện đang áp dụng. Nhiều năm trở lại đây, kỉ luật tổ chức nghiêm khắc đã trói buộc tư duy và phương thức làm việc của những người này. Giống như Nghiêm Ngọc Thành là cán bộ cơ sở nhưng có chủ kiến riêng của bản thân tuyệt đối là không nhiều.

Đến nay đã đắc tội với Thôi Tú Hòa rồi, đồng thời còn được tôi hô ra “thực tiễn là tiêu chuẩn duy nhất để kiểm nghiệm chân lí”, Nghiêm Ngọc Thành còn gật đầu đồng ý với quan điểm này ngay trước mặt Thôi Tú Hòa, tức là đã tỏ rõ thái độ của bản thân với phương châm này. Lúc này mà đi “ứng phó cho qua chuyện”, thay đổi thái độ nhắm mắt làm theo văn kiện của huyện, người ta chưa chắc đã bỏ qua. Đợi đến khi cái phương châm lí luận này bị phủ định, sẽ chỉ làm trò cười cho thiên hạ. Thấy một cơ hội vô cùng lớn như vậy bị lãng phí một cách vô ích, bất luận như thế nào cũng phải thuyết phục họ. Nhưng thuyết phục như thế nào lại là một vấn đề nan giải.

Kẻ hèn này là người thường hay bí quá hóa thông minh, kiếp trước sở trường chính là nói dối không chớp mắt. Có điều chưa bao giờ gặp phải cục diện như ngày hôm nay.

“Tự phản nhi thúc, tuy vạn thiên nhân ngô vãng hĩ….Chu bá bá, câu nói này của

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenii.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top